“Chí Khiêm, ăn no rồi à con?” Bùi Tố Phân đối với đứa con rể này thực sự rất thích lại đau lòng, bất kể hôm nay hay sau này có quan hệ gì với Nguyễn gia, bà cũng đều quan tâm anh.
“Vâng dì ạ, Tiết tiên sinh, mọi người từ từ ăn.
” Anh đứng dậy, “Hôm nay mệt quá, tôi đi nghỉ ngơi trước.
”Nguyễn Lưu Tranh đang cắn một miếng thịt gà, lạch cạch, miếng thịt gà rơi vào trong bát.
Tư duy của cô lúc này nhảy ra hai tầng, thứ nhất là phẫn nộ.
Anh mệt? Hôm nay anh mệt ở đâu? Một mình cô mệt đấy được không hả?Thứ hai mới phản ứng lại, anh muốn nghỉ ngơi? Anh muốn nghỉ ở đâu?“Rất xin lỗi, Tiết tiên sinh, lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp.
” Anh mang theo khuôn mặt ủ rũ, lại nói với Bùi Tố Phân, “Dì Bùi, con lên trước ạ.
”Cho nên, ý của anh là nghỉ ngơi ở đây? Nói với Tiết Vĩ Lâm! Nói với mẹ! Nhưng không thèm nói với cô! Coi như cô không tồn tại luôn! Ai cho phép anh nghỉ ở đây?Sau khi nghe xong ánh mắt Bùi Tố Phân khẽ chuyển một chút, “À, được được, con đi trước đi.
”Thế là, anh thực sự đi lên lầu…Nguyễn Lưu Tranh yên lặng gặm mấy cái xương gà, đột nhiên cảm thấy không được, không thể để như vậy được! Dựa vào cái gì anh đòi ngủ ở đây? Mẹ cũng thật là, sao có thể đồng ý cho chồng trước của cô ngủ ở đây?!Cô hơi bất mãn đánh mắt với Bùi Tố Phân, cô đứng dậy, “Con đi lên đó một chút.
”Nói xong, cũng lạch bạch lên lầu theo.
Anh đi rất nhanh, không biết đã vào phòng nào, cô đến phòng mình trước tiên, phát hiện không có, trong lòng hừ một tiếng, tạm được…Sau đó đẩy cửa phòng dành cho khách, bên trong truyền đến tiếng nước tí tách, cô nhìn về phía phòng tắm, xương mù màu trắng bay từ khe cửa ra ngoài.
Đây…Cô phải làm sao? Ở ngoài đợi anh ra? Có quỷ mới biết lúc đi ra anh có bộ dạng gì?Cô đứng ở cửa phân vân một hồi, cuối cùng vẫn giậm chân đi ra ngoài.
Xuống lầu lần nữa, Bùi Tố Phân và Tiết Vĩ Lâm không hỏi cô lên đó làm gì, ba người tiếp tục yên lặng ăn cơm, trong lòng Nguyễn Lưu Tranh cũng đang yên lặng tính toán.
Cơm nước xong xuôi, Tiết Vĩ Lâm cũng không vội đi, kéo Nguyễn Lưu Tranh nói chuyện, nói về bệnh tình của Nguyễn Kiến Chung, nói về vài tác phẩm của Nguyễn Kiến Chung đặt trong phòng khách, dây dưa một hồi lâu, cuối cùng Tiết Vĩ Lâm mới cười rời đi.
Lúc này Nguyễn Lưu Tranh mới sầu não oán trách Bùi Tố Phân, “Mẹ, sao mẹ lại cho phép anh ấy ở nhà chúng ta? Cái này, con còn cần danh tiếng không?”Vẻ mặt Bùi Tố Phân vô tội, “Cái này có liên quan gì đến danh tiếng? Khách tới nhà cũng sẽ ở lại, huống hồ thằng bé còn là…” Bùi Tố Phân dừng một chút, “Dù sao đi nữa, nó cũng là người nhà, hơn nữa, nó cũng đã nói với mẹ, sáng mai đã sắp xếp người đi đón bố con xuất viện, sáng sớm, có lẽ cũng vì để tiện cho ngày mai.
”Nguyễn Lưu Tranh quyết định không nói cùng mẹ nữa, quay đầu chạy lên lầu, trực tiếp đến cửa phòng dành cho khách, dừng bước.
Cửa phòng đang đóng, cô gõ cửa, bên trong không có phản ứng, dùng chân đạp đạp, cuối cùng một giọng nói truyền đến, “Vào đi.
”Tay cô đặt trên ván cửa do dự một chút, rốt cuộc có vào không, dáng vẻ của anh trong đó như thế nào? Nhưng nghĩ một hồi, dù sao trước giờ anh đều là chính nhân quân tử, mặc dù bây giờ tính tình thay đổi khó mà đoán được, nhưng bản tính vẫn sẽ không đổi, hơn nữa, lần trước ở nhà anh, anh tắm xong cũng ăn mặc chỉnh tề.
Vì vậy cô đẩy cửa tiến vào.
Đèn không bật, bên trong là một mảnh tối thui.
Cô ấn công tắc ở cạnh cửa, đèn sáng lên, anh đang ngủ trên giường, lúc này đôi mắt nửa nhắm nửa mở, ánh sáng sạch sẽ màu mực chạy ra từ khóe mắt, dáng vẻ mơ màng, cực kỳ hiếm thấy.
Lại đang ngủ rồi?“Sao thế?” Anh nói, giọng nói còn hơi khàn khàn ngái ngủ, anh nhẹ ho khan hai tiếng, hắng giọng.
Nguyễn Lưu Tranh bỗng nhiên ngơ ngẩn, tựa như trở về rất nhiều năm trước đây, những ngày tháng ngủ chung giường, rất nhiều lúc, cô đánh thức anh dậy, giọng anh cũng sẽ khàn như vậy nói thêm một câu: Sao thế?Giọng nói như vậy là giọng nguyên bản nhất lúc người ta mới tỉnh ngủ, so với giọng cố ý ôn hòa lúc bình thường, rõ ràng có từ tính khác biệt, mỗi lần cô nghe thấy đều cảm thấy trái tim hơi ngứa ngáy.
Nếu như đúng lúc hôm ấy anh vẫn để vai trần, thì hình ảnh đó quả thực không thể chống cự…“Sao thế?” Anh lại nói, ánh mắt như gấm, khàn khàn nói tiếp, “Qua đây.
”Cô bị tiếng nói này đánh thức, âm thầm tức chính mình, cô đang suy nghĩ gì thế này?Sải bước qua đó, đứng bên cạnh giường nhìn anh chằm chằm, đột nhiên quên mất muốn nói gì, nhớ là mình đến tìm anh tính sổ, nhưng há miệng ra, lại không lên tiếng…Anh đã tỉnh hoàn toàn, đồng tử sáng lên dưới ánh đèn, nói, “Đi tìm quần áo cho tôi, quần áo trước kia của tôi đi đâu hết rồi?”Ha ha ha! Đã năm sáu năm rồi, còn quần áo trước kia của anh á?Cô nghiêm mặt, “Vứt rồi!”“Vậy mai tôi mặc cái gì?” Anh nằm trên giường nhìn cô.
“Cởi truồng thôi!” Tự mình rước lấy! Ai bảo anh ngủ lại?Anh liền không nói gì nữa.
“Thầy Ninh…” Cô dần dần tìm được lời thoại của mình, “Anh không cảm thấy anh ngủ ở đây rất không thích hợp sao?”Ánh mắt của anh lóe lên, “Đây là phòng cho khách mà, tôi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?”“…” Anh nghe không hiểu thật hay đang giả bộ? Cô cắn răng, “Ý của em là, anh không nên ngủ ở nhà em! Anh về nhà đi.
”Nhưng mà anh lại không lên tiếng.
Nhất thời cô kích động, muốn tung chăn ra đuổi anh đi, nhưng mà, tay vừa chạm vào chăn, ánh mắt liền đối diện với mắt anh, trong đôi mắt trong veo kia còn mang theo nghi vấn “Em muốn làm gì”.
Bỗng chốc cô nghĩ đến một vấn đề: Anh muốn cô đi tìm quần áo, có thể thấy được rất có khả năng bây giờ anh không mặc gì, hơn nữa đã tắm rồi, vậy quần lót…Mặt cô nhất thời đỏ bừng, tay nắm lấy chăn, nhưng không nhúc nhích nữa.
“Anh ngủ đi, em đi đây.
” Cô chậm rãi thu tay về, cảm thấy mình rất ngu khi lượn một chuyến đến căn phòng này, được, anh thích làm gì thì làm, thích ngủ thì ngủ đi…“Lưu Tranh….
” Anh lại gọi cô lại.
“Làm gì?” Cô cũng không quay đầu.
“Tôi cảm thấy, hôm nay hai chúng ta còn có món nợ chưa tính.
” Anh chậm rãi nói.
Cô nhớ đến chuyện kia ở phòng làm việc, phạt chép nha, thành lập chế độ thưởng phạt nha, cô mắng anh rồi nha, không phải như vậy chứ? Còn nợ gì nữa?“Phải đó, em làm mích lòng thầy Ninh rồi chứ ạ, ngày mai tiếp tục phạt em chép thôi, anh xem em có chép nữa không!” Cô xoay người lại, “Thầy Ninh, từ đầu đến cuối em không sai! Lỗi tại anh! Thời kỳ mãn kinh đến sớm! Ông già nội tiết không cân bằng!”Những lời buổi chiều đã nói, bây giờ lặp lại một lần nữa, không sợ đắc tội với anh!Anh chậm chạp từ trong chăn ngồi dậy, dựa vào đầu giường, quả nhiên là để trần nửa người trên, cơ bắp trên