Anh thò một cánh tay trần trụi từ trong chăn ra, vừa nhìn thấy là email cô gửi, trong mắt tràn đầy dáng vẻ hứng thú, mở ra xem, tấm thẻ nguyện vọng anh cho cô đã trở về…Bên trên viết: Thầy Ninh, thực ra em muốn nói cho anh một bí mật, socola ngon nhất đời này em được ăn chính là loại DIY của anh, cho nên, tâm nguyện của em là, nếu anh đã am hiểu DIY như thế, vậy chúc anh cả đời dùng DIY để điều chỉnh nội tiết tố! Thầy Ninh, có một câu nói rất hay, tự mình động tay, cơm no áo ấm! Không cần cảm ơn!”*DIY: do it yourself – tự tay làm lấy.
Anh đã đọc hai lần, sau đó đặt điện thoại xuống, đi ngủ…Sáng sớm hôm sau, trong nhà có chút ồn ào, Nguyễn Lưu Tranh bị đánh thức, vội vã xuống nhà, hóa ra là tài xế và điều dưỡng gia đình Ninh Chí Khiêm cố ý mới tới đã đến.
“Dì Bùi, việc chăm sóc sau khi chú xuất viện rất quan trọng, cũng rất vất vả, về nghiệp vụ thì điều dưỡng thuần thục hơn, dì đừng nhắc đến chuyện tiền nong.
”Đây là lúc Nguyễn Lưu Tranh xuống lầu nghe thấy, anh đang làm công việc của Bùi Tố Phân.
Cuối cùng Bùi Tố Phân chỉ có thể thở dài, “Vậy số tiền này vẫn phải đề nhà dì tự trả, lát nữa dì trả con.
”“Vâng ạ.
” Anh không đưa đẩy vấn đề này với Bùi Tố Phân, “Sau này để Lưu Tranh trả con cũng được.
”Sau khi ăn sáng xong, liền bắt đầu tách ra, tài xế chở Bùi Tố Phân và Tiểu Hoàn- điều dưỡng đặc biệt đến bệnh viện Nhân dân, Nguyễn Lưu Tranh thì bị Ninh Chí Khiêm áp tải lên xe đi làm.
Vốn dĩ cô muốn ngồi tàu điện ngầm, sau đó nghĩ lại, cần gì phải thế, có tài xế miễn phí mà không dùng cô mới là ăn no rỗi việc.
Quan sát một chút cách ăn mặc của anh, ây ya, hôm nay theo phong cách thiếu niên trẻ trung tươi mới nha…Cô không nhịn được lẩm bẩm một câu, “Không phải không có quần áo mặc sao?”Anh soi gương trong xe, “Của Nguyễn Lãng.
”Chẳng trách lại phong cách thế…Lại len lét liếc mắt quét qua sườn mặt anh một lượt, phát hiện anh ăn mặc như thế này ít nhất cũng trẻ ra bảy tám tuổi.
Thực ra anh mới tròn ba mươi ba, nói thật tuổi tác không lớn, chỉ là luôn thích ăn mặc già dặn, giống như lão cán bộ.
Nhíu nhíu mày, nghĩ đến một vấn đề khác, chẳng lẽ cả quần lót anh cũng mặc của Nguyễn Lãng? Tuyệt đối không thể! Anh là bác sĩ, có tính sạch sẽ đáng sợ, không phải cô chưa từng phục vụ anh, quần áo dán sát vào người sau khi mua mới về anh yêu cầu giặt sạch rồi còn phải dùng nước khử trùng quần áo, đồ lót tốt nhất đều phải bị ngâm đến phai màu.
Cho nên, bây giờ rốt cuộc anh có mặc quần lót không?Ánh mắt không tự chủ được rời xuống…“Mắt nhìn đi đâu đấy?”Bất chợt một giọng nói vang lên dọa cô nhảy dựng.
“Ai….
ai nhìn anh?” Dù sao cũng có chút chột dạ, ánh mắt cô không nhúc nhích nhìn chằm chằm về phía trước.
Anh cũng không vạch trần cô tiếp, lái xe đến bệnh viện.
Dọc đường đi vào bệnh viện đều gặp phải người quen, mặc dù anh ăn mặc trẻ trung, nhưng khuôn mặt đó lại đứng đắn, vẫn ra vẻ rất có uy quyền, đặc biệt là sau khi anh khoác áo blouse lên, liền trở thành chủ nhiệm Ninh gương mặt gương mẫu nói năng thận trọng như bình thường, trong đầu cô phút chốc nhảy ra bốn chữ: Ra vẻ đạo mạo.
Cô đang chuẩn bị đi thay quần áo, Đàm Nhã đã tiến vào, nhìn chằm chằm cô, lại nhìn nhìn Ninh Chí Khiêm, sau đó cười.
Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy kinh ngạc, cô và Ninh Chí Khiêm có vấn đề sao? Bị nhìn ra cái gì rồi? “Cười cái gì?” Cô lẩm bẩm hỏi.
Đàm Nhã cười càng thêm thần bí, “Không có gì, hôm qua không phải cậu muốn mình lấy cho cậu ta thuốc hạ hỏa sao? Mình thấy hôm nay không cần nữa rồi.
”“Vì…vì sao?”” Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy có phải Đàm Nhã tiếp xúc với anh lâu rồi, cho nên cũng bị lây tật xấu của anh không? Nói chuyện khiến người ta chẳng hiểu gì?Đàm Nhã không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào cổ cô cười.
Cô hoàn toàn chưa phản ứng kịp, quay đầu nhìn Ninh Chí Khiêm, Ninh Chí Khiêm nghiêm túc mà chăm chú nghiên cứu một chút, “Ừm” một tiếng, “Em dị ứng rồi sao? Đợi lát nữa kê ít thuốc dị ứng.
”Dị ứng?Đàm Nhã hoàn toàn không nhịn nổi nữa, cười lăn cười bò, đi ra ngoài…Cô vẫn không hiểu, sờ sờ cổ mình, bừng tỉnh trong giây lát, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng, vội vã chạy đến trước gương, quả nhiên, trên cổ có dấu vết đỏ hồng do bị heo gặm! Anh còn nói cô dị ứng! Dị ứng với anh à? Hơn nữa còn bày ra bộ dạng đường hoàng để nói chuyện? Không phải tối qua sao?Cô kéo cổ áo, căn bản không có cách nào che đi được, sao sáng sớm cô không để ý tới? Nếu không đã mặc áo cao cổ rồi!Bây giờ cô rất khổ não, cô nên đi kiểm tra phòng như thế nào?Lục lọi trong túi xách một lượt nữa, cũng không tìm được bất cứ cái gì có thể che đạy…Cả ngày nay cô trải qua trong thấp thỏm, cô không thể nào xác định người khác có nhìn thấy hay không, mặc dù cô cố gắng che đi, nhưng cô luôn cảm giác ánh mắt mỗi người nhìn qua đều chằm chằm vào cổ mình, đương nhiên, người khác cũng không có ý hỏi cô vấn đề kiểu như “Đây là vết hôn sao”, phải không?Mãi đến tối, lúc thu dọn đồ đặc chuẩn bị về nhà, cô vẫn cố ý tránh xa anh.
“Qua đây ký tên.
” Anh nói với cô, biểu cảm cẩn thận tỉ mỉ.
Cô cầm quyển sổ và bút đi qua một bên khác ký tên.
“Bác