Hôm nay anh không nhắc chuyện đến nhà mới của anh, đi thẳng qua tiểu khu mà không vào.
“Ơ? Hôm nay không đi hả?” Cô cố ý hỏi như vậy.
Anh đang lái xe, “Muốn nghe nói thật hay nói dối?”“…” Lại là câu này, “Anh nói xem?”“Nói thật thì chính là…” Anh tỉnh bơ, trong mắt chứa ý cười, “Hôm nay đi cũng chẳng làm được gì!”“…” Nếu như không phải anh đang lái xe, cô thực sự muốn cầm cái gì đó đập cho trận.
“Muốn nghe nói dối không?” Chính anh cũng không thể ngưng cười.
“Nói!”“Nói dối chính là, mẹ anh cố ý nói với anh, hôm nay ở nhà chuẩn bị tiệc lớn, Ôn mỹ nữ đích thân xuống bếp, mời em đến dự tiệc, đi không?”Nói thật? Nói dối? Cái người này đảo lộn hết rồi…Cô nghe thấy giọng nói thoải mái của anh, còn có sự hài lòng trong cách diễn đạt, ngay cả ‘Ôn mỹ nữ’ cũng dùng tới, thực sự đây không phải là bác sĩ Ninh lạnh lùng nữa, dường như cô lại nhìn thấy học trưởng Ninh mặt mày hưng phấn trên hội tranh luận, chỉ khác là, người trước mắt đã bị in dấu lên sự trầm ổn của năm tháng.
“Đi không hả?” Anh thúc giục.
“Đi!” Ôn Nghi mời rồi, cô còn có thể làm bộ làm tịch sao?Anh mỉm cười, gia tăng tốc độ.
Quả thực là một bữa ăn rất cẩn thận, toàn bộ thành viên trong nhà đều đông đủ, Ninh Thủ Chính đương nhiên cũng đã về từ sớm, Ninh Tưởng dắt theo Ninh Tiểu Tưởng và Nguyễn Tiểu Niệm đứng ở cửa chào đón, một mình vỗ tay: “Hoan nghênh mẹ! Hoan nghênh mẹ!” Hai chú cún thì “gâu gâu gâu gâu” phụ họa.
Lâu lắm rồi Nguyễn Lưu Tranh không gặp Phạn Phạn, cũng không biết nó còn nhớ cô không.
Cô chào hỏi Ninh Thủ Chính và Ôn Nghi trước, sau đó khom người hôn lên mặt Ninh Tưởng, rồi mới giơ tay với Phạn Phạn, “Phạn Phạn, còn nhớ chị không?”Phạn Phạn sủa loạn đang nhìn cô chằm chằm.
Cô dùng lại cách trước kia cô và Tiết Vĩ Lâm cùng nhau dạy Phạn Phạn nhận biết số, nói 1 và 2, đột nhiên Phạn Phạn nhào lên, vừa ngửi vừa xoay quanh chân cô, vô cùng thân thiết.
Trong lòng cô cũng rất cảm động, ôm lấy Phạn Phạn, cảm thán sự trung thành của chó.
Ninh Tưởng ở bên cạnh cười rất vui vẻ, “Tiểu Niệm vẫn còn nhớ mẹ! Ngoan thật!”“Đúng đó.
” Nguyễn Lưu Tranh thả Phạn Phạn xuống, “Đó là vì Ninh Tưởng dạy dỗ và chăm sóc nó rất tốt.
”Ninh Tưởng cười ngại ngùng, “Con chỉ biết chơi cùng chúng nó thôi, không biết chăm sóc chúng nó ạ…”“Chơi cùng chúng nó cũng là chăm sóc nha! Ninh Tưởng là một anh trai tốt!” Nguyễn Lưu Tranh cười nói, “Tới đây nào, con cũng ôm Ninh Tiểu Tưởng qua đây đi, làm quen với mẹ, nó sẽ thích mẹ chứ?”“Sẽ ạ!” Ninh Tưởng chớp chớp đôi mắt to, “Ninh Tưởng thích, đương nhiên Tiểu Tưởng cũng thích, Tiểu Tưởng, đến chỗ mẹ đi!”Nguyễn Lưu Tranh trêu hai chú chó, Ôn Nghi lại cười đi đến thúc giục, “Ăn cơm thôi, cơm nước xong lại chơi.
”Người một nhà rửa tay rồi vào ngồi.
Hôm nay người cười vui vẻ nhất chính là Ôn Nghi và Ninh Tưởng, nhất là Ôn Nghi, Nguyễn Lưu Tranh lại nhìn thấy nước mắt của bà trong cái xoay người sau khi bà sắp xếp mình ngồi xuống.
Trong lòng nháy mắt cô cũng ẩm ướt, tâm tình của Ôn Nghi, cô hiểu.
“Mẹ, mẹ cũng ngồi đi, đừng vội.
” Ninh Chí Khiêm nói.
“Đến đây đến đây! Một món cuối cùng!” Ôn Nghi đặt nồi canh lên bàn, nói với Nguyễn Lưu Tranh, “Lưu Tranh à, tay nghề của bác con biết đó, không được tính là quá tốt, nhưng vẫn có thể ăn được, con thấy bác cũng lớn tuổi rồi, chân tay không nhanh nhẹn nữa, đừng chê nha!”“Bác gái, bác khiêm tốn rồi ạ, vừa nãy thầy Ninh còn nói bác là Ôn mỹ nữ đó ạ!” Nguyễn Lưu Tranh cười nói.
Ôn Nghi nghe xong, trong lòng cũng mềm mại, đứa con trai này cuối cùng cũng sống lại rồi, bình thường muốn moi được một câu của nó khó bao nhiêu, bây giờ còn lấy mẹ ra nói đùa, y hệt dáng vẻ lúc nó mười mấy tuổi.
Vì vậy, ánh mắt nhìn Nguyễn Lưu Tranh cũng càng dịu dàng, đứa con dâu này lần này không thể thả đi nữa.
Ở nhà Ninh Thủ Chính luôn không nói nhiều, vừa bắt đầu ăn cơm, đôi đũa vươn ra hướng về đĩa thịt kho tàu.
Đúng lúc bị Ninh Chí Khiêm nhìn thấy, nhướn mày, “Không phải đã bảo bố đừng ăn thịt mỡ rồi sao? Sao không tự giác thế?”Đôi đũa của Ninh Thủ Chính còn chưa với tới, cảm thấy quá mất mặt, nghiêm mặt, “Lo ăn cơm của anh đi, quản lý tốt vợ với con trai anh là được rồi, quản ông già này làm gì?”Mười mấy năm Ninh Chí Khiêm đối đầu với Ninh Thủ Chính, ăn nói chưa bao giờ nể nang, “Tôi không muốn hôm nào đó phải đích thân mở đầu bố!”Ninh Thủ Chính tức giận đến nỗi muốn ném đũa, Ôn Nghi liếc mắt một cái, Ninh Thủ Chính chỉ có thể nhịn.
Ninh Tưởng rất ngoan ngoãn gắp rau cho ông nội, “Ông nội ăn cái này đi, bố con nói có thể ăn cái này!”Đương nhiên Ninh Thủ Chính không thể làm mặt lạnh với cháu trai, nhưng vẫn không vui, “Sống đến từng tuổi này rồi, già cả rồi mà còn phải ăn uống giống thỏ! Tôi phấn đấu cả đời này có ý nghĩa gì?!”“Ông nội à, bố con nói, ăn rau có thể trở nên đẹp trai! Ông nội thử xem ạ, ăn một miếng là đẹp trai liền! Ông thử đi!”Giọng điệu của Ninh Tưởng giống hệt như dỗ trẻ con, rốt cuộc Ninh Thủ Chính không nhịn được, bị Ninh Tưởng chọc cười, cuối cùng cảm khái, “Cả đời anh không làm đúng được mấy việc, cũng không tôn kính ông già này, cũng không sợ bị sét đánh, việc duy nhất làm đúng chính là mang Ninh Tưởng về nhà.
”“Đâu chỉ một việc này, còn có một việc nữa, chính là cưới Lưu Tranh về!” Ôn Nghi nói.
Bố mẹ nói anh như vậy, anh chỉ coi như không