“Anh còn muốn làm gì?” Cô liếc nhìn cánh cửa, cũng không biết đã khóa chưa?Anh nói thầm bên tai cô một câu.Mặt Nguyễn Lưu Tranh nhất thời đỏ bừng.Từ nhỏ cô đều là học sinh ngoan ngoãn, mặc dù trong chuyện yêu anh cũng đã từng chủ động mạnh dạn nhiệt tình, nhưng đối với chuyện nam nữ ngoại trừ tìm hiểu cùng anh thì không còn con đường học tập kỹ năng nào khác.
Mà trước kia lúc sống cùng anh, có lẽ vì anh có chỗ kiêng dè, cho nên đều là nghiên cứu theo “con đường bình thường”, nếu gặp phải lúc cô bất tiện mà anh lại có nhu cầu, thông thường anh đều nhịn, cho nên, cô đâu biết còn có thể như vậy? Nhiều nhất là cô chỉ biết con trai còn có thể DIY…“Hửm?” Nhìn dáng vẻ chần chừ đỏ bừng mặt của cô, anh càng cảm thấy đáng yêu, ôm lấy cô, hôn lên cổ cô tỉ mỉ mà dày đặc.“Sao…có thể như vậy…” Giọng cô bé như muỗi kêu, rụt cổ chống lại sự ngứa ngáy.“Có thế…” Cánh tay anh gia tăng chút lực, ôm chặt.Đây là một loại tín hiệu cô rất quen thuộc, tín hiệu rất khát khao, nhưng mà…“Anh….sao anh biết mấy thứ này?” Cô cảm thấy quá trình trưởng thành của anh hẳn là phải giống như cô! Anh cũng phải là học sinh ngoan, giỏi nhiều mặt! Bằng không sao có thể thi đỗ khoa y của đại học B học thẳng từ cử nhân lên tiến sĩ?Dáng vẻ anh có chút bất đắc dĩ, “Anh là đàn ông.”Đàn ông? Là có thể ‘không học mà hiểu’? Hơn nữa bây giờ anh hăng hái như vậy, quả thực là còn sung sức hơn so với lúc mới kết hôn năm hai mươi mấy tuổi , anh nói anh đã ăn chay sáu bảy năm? Câu này phải đánh dấu hỏi rồi!“Ai dạy anh?” Cô dứt áo đi, không cho anh dính vào.“…” Chỉ có người phụ nữ như cô mới hỏi ai dạy anh vấn đề như vậy.Thực ra thì đương nhiên cô biết trên thế giới này có một loại đồ vật là đam mê của ‘các trai tơ’, cũng là công cụ dạy học thần kỳ, nhưng cô không thể nào liên hệ cái đó với học trưởng Ninh cao cao tại thượng được, vừa nghĩ tới hình ảnh đó, đâu chỉ có mỗi anh rơi từ trên bệ của thần tiên xuống, mà ngay điện thờ cũng muốn sụp đổ!“Ai dạy?” Sắc mặt cô trầm đi một chút.“Anh…”Thầy Ninh lại bị hỏi đến á khẩu không nói được.“Phụ nữ dạy hả?” Nguyễn Lưu Tranh dồn ép gắt gao.“Sao có thể?”“Ai dạy?” Đương nhiên cô cũng biết rõ không phải phụ nữ dạy.“Tiêu nhị thôi…”Cô suýt chút nữa phun ra, Tiêu Y Đình dạy anh mấy cái này?“Không chỉ có anh ta, đám người đó không có mấy người tốt…” Anh khụ khụ cho thanh giọng.“Phải! Người khác đều không phải người tốt! Chỉ anh là người tốt thôi!”“Không phải….Kỳ thực chính là…Lúc đó còn trẻ….
Bọn Tiêu nhị mang mấy cái phim đấy sang cùng nhau xem…”Rốt cuộc cũng khai rồi!Nguyễn Lưu Tranh cũng cảm thấy mình đủ vất vả! Có điều, lại thực sự là xem phim! Nam thần lạnh lùng cao ngạo của cô lại xem phim! Còn xem cùng một đống con trai!Cô không biết đối mặt với sự thật này như thế nào, nam thần của cô, từ đây không còn nữa…“Khụ khụ…” Anh lại nói, “Thực ra đều là bọn họ kéo anh đi xem, thật đó, bọn họ lớn hơn anh, anh bé nhỏ mà, đâu thể không nghe lời họ? Em nói phải không?”“…” Cô không biết mấy chuyện hư hỏng năm đó của bọn anh, nhưng cô lại chưa ngốc đến nỗi tin cả những lời này! Không nhìn tới những mảnh vỡ đó thì có thể đóng chắc cho anh không? Cô lắc đầu.
Hơn nữa thoạt nhìn đại ca chính trực như vậy, thực sự có đánh chết cô cũng không tin anh ấy sẽ dắt em trai đi làm chuyện này!Nhưng mà, người chính trực thực sự giống người thoạt nhìn chính trực không? Ví dụ như cái người trước mặt này?Cô rối tung rồi.Anh thấy cô vẫn không nói câu nào, lại nói, “Kỳ thực lúc anh xem hoàn toàn khác bọn họ, bọn họ xem đến nỗi chảy nước miếng…”Cô liếc mắt nhìn anh chằm chằm, “Vậy anh đi là để nghiên cứu khoa học phải không?”Câu nói này làm anh cứng đờ, chính anh cũng không tin, nhất thời ôm lấy cô cười lớn.
Nói bậy bạ nửa ngày như vậy, những khát vọng cực điểm ban đầu cũng bị cô dập tắt một nửa.Ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc, Ninh Chí Khiêm buông cô ra, cất giọng nói, “Vào đi.”Cửa mở, một cái đầu tròn tròn thò vào trong, cười híp mắt, “Bố, mẹ!”Sau đó nhóc con tiến vào, vẫn cười híp mắt, đôi tay nhỏ chắp sau lưng.“Trong tay Tưởng Tưởng cầm cái gì vậy?” Nguyễn Lưu Tranh cười hỏi.“Quà tặng bố ạ!” Ninh Tưởng dùng giọng nói đặc biệt của trẻ con, ngọt ngào nói.“Quà gì vậy, bố xem nào.” Ninh Chí Khiêm cũng hứng thú, cười hỏi.“Tèn tén ten!” Đôi tay nhỏ bé của Ninh Tưởng giơ lên, trong tay cầm một chiếc mũ len màu xanh.Ninh Chí Khiêm sững người, “Con…lấy ở đâu?”“Con tìm được trong tủ! Tặng cho bố!” Ninh Tưởng nhảy tưng tưng, ý bảo Ninh Chí Khiêm ngồi xổm xuống, cậu sẽ đội thử cho bố.Lưu Tranh cũng không nhịn nổi nữa, cười không ngừng nghỉ.“Bố…Không đội đâu…” Ninh Chí Khiêm trả lời rất miễn cưỡng, “Trong nhà rất nóng, không cần đội mũ.”“Ồ..” Ninh Tưởng cảm thấy bố nói cũng đúng, trịnh trọng bàn giao lại chiếc mũ cho anh, “Vậy lúc nào trời lạnh thì bố nhớ đội nha.”“Ừm…” Ninh Chí Khiêm đen mặt, có một nỗi khổ không thể nói thành lời, liếc mắt nhìn kẻ đầu sỏ bên cạnh, lúc này cô đang cười rất sung sướng.Nguyễn Lưu Tranh cười đến nỗi sắp chảy nước mắt, “Mẹ…mẹ về nhà đây, Ninh Tưởng, tạm biệt con.”“Mẹ phải về nhà rồi sao?” Dáng vẻ Ninh Tưởng có chút luyến tiếc.“Phải rồi, lần sau lại đến thăm con.” Cô dắt tay cậu bé, “Đi xuống cùng mẹ đi.”“Được ạ!” Ninh Tưởng tung tăng dắt tay Nguyễn Lưu Tranh xuống lầu.Lúc ra đến cửa, Phạn Phạn chạy vây quanh chân cô sủa không ngừng, Ninh Tưởng sắp bị Phạn Phạn gạt ra ngoài, gấp đến nỗi đẩy Phạn Phạn ra đằng sau, “Ây ya, Tiểu Niệm em đợi một chút đi, anh có chuyện muốn nói với mẹ.”“Tưởng Tương muốn nói gì với mẹ?” Nguyễn Lưu Tranh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Ninh Tưởng.Ninh Tưởng ghé vào tai cô, nhỏ giọng thầm thì, “Mẹ ơi, vừa nãy con nghe thấy bố cười trong phòng, trước giờ bố chưa từng cười như vậy.”Nguyễn Lưu Tranh sững sờ, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh một cái.“Mẹ, mẹ thường xuyên tới, bố sẽ thường xuyên cười.” Tiềng thầm thì bên tai vẫn tiếp tục.Nguyễn Lưu Tranh cười cười, véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Tưởng, “Được.”“Cảm ơn mẹ! Tạm biệt mẹ!” Ninh Tưởng liền vui vẻ, mặt mày hớn hở.Ninh Chí Khiêm đưa cô về, trên đường về, cô lấy điện thoại ra chơi, trong nhóm wechat của các y tá có tin nhắn.Cô mở xem, các y tá đang bình chọn nam thần của hệ cấm dục, trước mắt đã liệt kê được mấy ngôi sao đang nổi.Một y tá đột nhiên nói: Các chị em, chúng ta quên một người rồi!Y tá 2: Ai?Y tá 1: Chủ nhiệm Ninh của chúng ta! So với chủ nhiệm Ninh của chúng