Đoàn Dương bị nói như vậy, khuôn mặt đen cũng đỏ hồng.
Nguyễn Lưu Tranh bị lý lẽ lệch lạc này chọc cười, cô chợt nhớ tới trước khi Ninh Thời Khiêm nói bây giờ đầu Đoàn Dương có hố, càng cảm thấy buồn cười hơn, nhưng mà, những lời này cô nghĩ trong lòng là được rồi, nhất định không thể nói ra miệng, chỉ nói, “Cảnh sát Đoàn, anh….
chưa uống chứ?”Đoàn Dương khụ khụ hai tiếng, “Còn chưa kịp mở đã bị tịch thu rồi…”Nguyễn Lưu Tranh nhịn cười, “Cái này tịch thu, tôi ủng hộ mạnh mẽ, không chừng còn phải báo cáo với đội trưởng Ninh của các anh, anh ấy giao anh cho chúng tôi, chúng tôi phải có trách nhiệm với anh.
”Lời Ninh Thời Khiêm dặn dò Đàm Nhã đã sớm bị truyền ra ngoài, người trong phòng cũng coi là chuyện vui.
Đoàn Dương lại lúng túng ho hai tiếng, không nói gì nữa.
Nguyễn Lưu Tranh thấy thế không tiện trêu ghẹo nữa, “Xem xét từ tình huống hiện tại của anh, tình hình phục hồi cũng không tệ, tình trạng đau đầu và mất ngủ sẽ từ từ chuyển biến tốt.
Tôi vẫn sẽ kê cho anh ít thuốc, nếu như anh cảm thấy không chịu được thì uống thử.
”Cô quay về phòng làm việc, nói tình hình với bác sĩ phụ trách chính đang trực ban, kê thuốc, mời bác sĩ ký tên, giao cho Đàm Nhã.
Đàm Nhã còn chưa nguôi giận, “Cái kiểu bệnh nhân chán sống này đến để hại chúng ta sao? Nếu như xảy ra chuyện gì lại đổ lên đầu chúng ta, nói chúng ta vô trách nhiệm!”“Đừng như vậy, không phải bệnh nhân nào cũng là loại người đó, phần lớn vẫn thông tình đạt lý, mình thấy thái độ nhận sai của cảnh sát Đoàn cũng khá tốt.
” Nguyễn Lưu Tranh cười, nhớ đến chuyện cười uống rượu để khử trùng, không nhịn được phải nói cho mọi người nghe.
Trong phòng làm việc nhất thời tràn đầy tiếng cười, đều nói anh cảnh sát này thật đáng yêu.
Đàm Nhã tức giận, “Cái gì chứ? Mượn cớ để uống rượu thôi, sâu rượu đều không phải người tốt!”Nguyễn Lưu Tranh nhìn nét mặt cô ấy, ý thức được có lẽ Đàm Nhã nhớ đến chuyện không vui rồi, hình như Giang Thành thích uống rượu.
Cô không nói gì thêm, kéo Đàm Nhã ra ngoài.
Ngược lại Đàm Nhã không có biểu cảm đặc biệt khó chịu gì, cười với cô, lại bắt đầu bận rộn.
Đúng vậy, bận rộn cũng là một liều thuốc tốt, trong cuộc sống bận rộn đâu còn thời gian nhớ đến những chuyện không vui đã qua? Thực ra như vậy cũng rất tốt.
Trước khi về, cô đến khoa ngoại một chuyến.
Tiết Vĩ Lâm đang dần dần bình phục, mấy ngày nữa chắc có thể xuất viện.
Mỗi ngày cô vẫn sẽ đến thăm Tiết Vĩ Lâm, có điều đều chọn lúc khá muộn, một là vì, kết thúc một ngày làm việc rồi, hai là vì, bà Tiết cũng về rồi.
Hôm nay đến, Tiết Vĩ Lâm đã dựa vào giường chơi điện thoại, nhìn thấy cô liền cất đi, bất đắc dĩ nói, “Thời gian nằm viện thật chán! Chẳng thể làm gì cả! Em lại không thể đến chơi với tôi được mấy!”“Tôi phải làm việc mà! Anh cho rằng tôi giống anh sao?” Cô cười nói.
“Haiz! Nếu như em chọn tôi, thì có thể không làm việc nữa! Tôi tuyệt đối sẽ không giống ông chồng biến thái của em đâu, hận không thể ép em hai tư tiếng!” Anh ta huýt sáo, dáng vẻ trong mắt đầy hoa đào nở.
Cô đoán anh ta đang nói trêu, cũng không giải thích với anh ta cô liều mạng làm việc không phải vì cuộc sống cần cô làm việc, chỉ hỏi anh ta, “Hôm nay có tốt hơn hôm qua chút nào không? Có thể chơi game rồi.
”“Tôi cảm thấy tôi có thể ăn lẩu rồi! Nhưng ngày nào mấy đồ mẹ tôi đưa đến cũng nhạt nhẽo*!” Anh ta ai oán xong, ý thức được mình vừa nói mấy từ thô tục, có chút ngại ngùng, có điều lập tức biện hộ cho mình, “Ầy, đàn ông là như vậy đó, chồng em cũng như vậy chứ?”*Ở đây câu Tiết Vĩ Lâm nói không hay ho lắm =))Cô từ chối cho ý kiến.
Cô chưa từng nghe Ninh Chí Khiêm nói bậy, nhưng Nguyễn Lãng có nghe được truyền thuyết của anh…“Ầy, Lưu Tranh, tôi thực sự muốn ăn lẩu Tứ Xuyên cay bùng nổ! Đợi tôi ra viện tôi mời em đi nhé?’ Tiết Vĩ Lâm bày ra dáng vẻ vô cùng đau lòng, dường như bản thân nhiều ngày như vậy đã chịu đủ đau khổ.
Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy, rốt cuộc anh ta là vì bản thân mình, “Tôi mời anh.
”“Được, em nói đó! Cứ như vậy đi!”Nói chuyện với Tiết Vĩ Lâm một lát, cô tạm biệt rồi rời đi, sờ điện thoại trong túi theo bản năng, phát hiện điện thoại lại không có trong túi, lúc này mới nhớ cô đã ném điện thoại trong ngăn kéo.
Vì vậy quay lại văn phòng một lần nữa, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, hơn nữa là từ anh!Cô mừng rỡ, giờ này sao anh có thời gian gọi điện?Lập tức gọi lại, vậy mà anh lại nghe!Đi trên hành lang yên tĩnh của bệnh viện, cô mất khống chế, lớn tiếng hét, “Alo alo alo, là em!”“Anh biết là em.
” Xa cách trùng dương, giọng nói của anh vẫn gần như thế, thật giống như những cuộc điện thoại đêm họ đã từng gọi, anh vẫn ở bên cạnh chưa từng rời xa.
Vui mừng tấn công vào viền mắt, cô lại khóc, nghẹn ngào không nói lên lời.
Trên đời này có một người, hơn nữa chỉ có một người, lúc nhìn núi, núi là anh, lúc gió thổi qua, gió là anh, lúc đi qua sông, sông là anh, cười là anh, mắng là anh, khóc là anh, nhớ cũng là anh, lúc không ở bên, có ngàn vạn lời muốn nói với anh, lúc có thể nói, thì một chữ cũng khó nói, ngàn vạn tơ tình, đều gửi cho anh.
“Cô gái ngốc, đừng khóc.
”“Em không khóc…” Đứng ở cửa thang máy, cửa thang mở ra, tất cả mọi người bên trong