“Như bây giờ không có gì không tốt cả!” Giọng nói của Ôn Nghi rõ ràng mềm mại, có mấy phần giống với giọng Ninh Chí Khiêm, “Con xem, bây giờ mẹ cũng đang bận rộn đó, Chí Khiêm không ở nhà, ngoại trừ việc của mình và công ty, thì mỗi ngày đều chơi cùng Ninh Tưởng, đưa thằng bé đi học đàn, đợi một chút, còn đưa nó đi lớp năng khiếu, không có những việc những người không liên quan làm phiền, rất bình tĩnh, tốt vô cùng.”Nguyễn Lưu Tranh mím môi, không thể nói thêm gì nữa.“Có vài người vài chuyện, mắt không nhìn thấy, tim cũng sẽ thanh tịnh.” Ngón tay thon dài của Ôn Nghi nhẹ nhàng cầm chén trà, nhấp nhẹ một ngụm, “Ừm, lá trà lần này không tệ, con thử đi.”Nguyễn Lưu Tranh thở dài trong lòng, cô không hiểu trà, cũng như không hiểu bây giờ Ôn Nghi suy nghĩ như thế nào, “Mẹ, chẳng qua là con cảm thấy…như vậy… không ngột ngạt sao ạ?” Có đôi khi, cô nhìn tình hình của Ninh Thủ Chính và Ôn Nghi cũng cảm thấy ngột ngạt thay họ.
Nỗi đau khổ của hôn nhân cô đã từng trải nghiệm, mà kiểu của Ôn Nghi với Ninh Thủ Chính, đâu chỉ đau khổ hơn cô gấp trăm lần?Ôn Nghi cười, trầm ngâm, ngón tay được chăm sóc tỉ mỉ khẽ xoay chén trà, một vòng lại một vòng, “Không phải rất nhiều người đều sống như vậy sao?”Nhưng mà, nhiều người như vậy thì mình cũng phải như vậy sao?“Lưu Tranh, con không hiểu, mẹ và bố Chí Khiêm đã bao nhiêu tuổi rồi? Bố nó cũng sắp sáu mươi rồi, cả đời, cũng gần giống như vậy….” Ánh mắt Ôn Nghi nhàn nhạt, “Bây giờ chia tay hay không cũng không khác gì cả, quan trọng nhất là nội tâm mình nghĩ thế nào.”Nguyễn Lưu Tranh không nói thêm gì nữa.
Quả thực, không có khả năng chia tay, Ôn Nghi và Ninh Thủ Chính đều đã từng này tuổi, gia đình lại như vậy, thực sự là không thể ly hôn, cũng không ly hôn được, nếu ly hôn rồi, quan hệ giữa hai nhà phải làm sao? Hơn nữa, cho dù có ly hôn, với tính cách và tuổi tác lớn như vậy của Ôn Nghi cũng không thể tiếp nhận nổi, chỉ là, dây dưa như vậy đối với Ôn Nghi mà nói, thực sự cần nội tâm mạnh mẽ để chống đỡ.“Thực sự vô cùng tốt.” Ôn Nghi mỉm cười nhìn cô, “Các con hiếu thảo, con và Chí Khiêm lại hạnh phúc, trong lòng mẹ vô cùng vui, kỳ thực ngột ngạt hay không chẳng qua cũng chỉ là hai chữ buông bỏ, không liên quan gì đến chuyện ở bên nhau không, không ở bên nhau, cũng phải buông bỏ mới thư thái được, ở bên nhau cũng như vậy, cân nhắc thiệt hơn thì như vậy cũng tốt.”“Vậy….bây giờ bố….” Ở nhà này cô không cảm nhận được sự tồn tại của Ninh Thủ Chính, đến nỗi cô lo lắng, Ninh Thủ Chính có vì Ôn Nghi không tha thứ mà lặp lại lỗi lầm cũ không.Ôn Nghi lắc đầu, “Không biết, mẹ đã không hỏi hành tung của ông ấy nữa, như vậy lại thoải mái, thực sự đó, thả lỏng rồi, tim cũng nhẹ nhõm hơn.
Trước giờ lúc nào mẹ cũng đề phòng ông ấy, quản chế ông ấy, đàn ông bọn họ ra vào nhiều chỗ ăn chơi, trợ lý của ông ấy là người của mẹ, lúc nào cũng đi theo ông ấy, mọi chuyện ông ấy làm đều báo cáo cho mẹ, ông ấy cũng không tránh khỏi việc dặp dịp thì chơi, nhưng thực sự có quan hệ gì thì không dám, chẳng qua là trêu đùa qua loa vài câu.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Mẹ quản lý ông ấy, bản thân mẹ làm sao thoải mái được? Suốt cả ngày căng thẳng trong lòng, mệt! Hơn nữa, những chuyện gì nên xảy ra thì sẽ xảy ra, phòng cũng không được, ví dụ như…” Bà bật cười, không nói hết câu, “Không bằng dứt khoát buông đi, thực sự thoải mái hơn nhiều.”Cảm giác này, Nguyễn Lưu Tranh cũng cảm động lây, làm sao cô chưa từng đi qua đoạn đường như vậy chứ?Cô tán thành gật đầu, “Thật ra thì, mấu chốt của buông bỏ chính là quan tâm hay không, không quan tâm nữa thì buông được mọi thứ.”“Phải! Cho nên như bây giờ rất tốt, hơn nữa con người cũng kỳ lạ, con càng quan tâm đến người ta, ngược lại người ta chẳng thèm để ý đến con, thứ người ta để tâm mãi mãi là người không quan tâm người ta.” Ôn Nghi khẽ cười lắc đầu, hơi mất mát, “Trong lòng ông ấy thực sự có người phụ nữ đó, người phụ nữ đó đi rồi, cũng mang đi theo sự bận lòng của ông ấy, mẹ và ông ấy làm vợ chồng với nhau, trước kia mẹ thường nghĩ, nếu như ban đầu mẹ không giữ ông ấy như vậy, mà tác thành cho ông ấy, một mình mẹ nuôi Chí Khiêm, thì người ông ấy không buông bỏ được có phải mẹ không?”Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng sao?Nguyễn Lưu Tranh lắc đầu, “Mẹ, ngược lại con cảm thấy, thứ thực sự khiến một người ghi nhớ và cảm động, vừa vặn chính là cuộc sống với những thứ nhỏ nhặt thường ngày.”Ôn Nghi cười, “Con bé ngốc, đó là con với Chí Khiêm.”Vậy sao? Cô không hiểu rõ Ôn Nghi và Ninh Thủ Chính, nên không thể tiếp tục bình luận.“Đúng rồi ạ, không tìm thấy Tiểu Tưởng, trong lòng Ninh Tưởng đã vượt qua được chưa ạ?” Cô đổi chủ đề.“Đâu có nhanh như vậy được? Tiểu Niệm vẫn đang ở đây, nhìn thấy Tiểu Niệm sẽ nhớ đến Tiểu Tưởng, huống hồ thẳng bé Ninh Tưởng này lại rất trọng tình cảm, muốn quên được chỉ sợ phải cần rất nhiều thời gian, nhưng dù sao cũng là trẻ con, dỗ dành thì cũng có thể vượt qua.” Nói xong bà lại thở dài, “Đừng nói là Ninh Tưởng, suy cho cùng cũng đã nuôi nấng lâu như vậy rồi, bỗng nhiên lại lạc mất, đến người lớn chúng ta trong lòng còn buồn, cái tên Tiểu Tưởng này còn lấy từ trong tên của Ninh Tưởng ra, nói là phải