Sau đó, ở cửa khu nội trú, cô bị Trình Chu Vũ ôm chặt, nụ hôn cũng theo đó rơi xuống.
Quả nhiên giống hệt tưởng tượng của cô!Tên lưu manh này!Trước đây anh cũng hôn cô y như vậy! Bây giờ lại giở lại trò cũ!Cánh tay cô chống trước ngực anh, dùng sức giãy giụa, kết quả bị anh giữ gáy lại, sức nóng cứ như vậy in dấu trên môi cô.
Thoát không được, cô dứt khoát mặc kệ anh làm gì thì làm, một lúc lâu sau anh mới ôm chạt cô, thấp giọng nói bên tai cô, “Đã làm ký hiệu từ lấu rồi, sao lại không có quan hệ?”Chỉ nghe thấy hai còi xe ô tôtiếng “píp píp”, hai người cùng nhìn, xe Ninh Chí Khiêm vừa lái qua….
Chủ nhiệm Ninh cố ý!Trình Chu Vũ âm thầm nổi nóng!Trong lúc anh nhìn chằm chằm đuôi xe chủ nhiệm Ninh, Đinh Ý Viên lại tránh thoát thành công ra khỏi ngực anh, đồng thời giáng một cái tát trên mặt anh.
Anh có chút sững sờ.
“Trình Chu Vũ! Anh coi tôi là cái gì? Ban đầu là chính anh chọn ra nước ngoài bỏ rơi tôi! Bây giờ lại muốn nhặt tôi về sao? Tôi không thấp hèn như vậy! Cầm tiền bố tôi đưa cho mà mở quán ăn thứ ba nhà anh đi!” Cô tức giận rời đi.
Trình Chu Vũ nhìn theo bóng lưng cô, cuối cùng cũng tỉnh lại, lúc đuổi theo cô đã lên xe mình, đồng thời phóng như bay ra ngoài.
Anh muốn gọi điện thoại cho cô giải thích, lại lo cô đang lái xe sẽ khiến cô phân tâm, vì vậy gửi một tin nhắn.
Yên lặng đứng im tại chỗ, nhìn theo đèn đuôi xe cô dần dần biến mất trong tầm mắt, trái tim tựa như có một cuộn len, mọc ra một đầu, đầu đó ở chỗ cô, theo cô đi xa, kéo dài mãi dài mãi, có một thứ gọi là tình cảm triền miên từ đó sinh ra, hòa cùng với đầu của cô, hòa với ánh đèn của thành phố này.
Gió lạnh như cắt, nội tâm như lửa.
Trong một đên như vậy cùng đan vào nhau, dung hợp.
Anh đang chậm chạp nhận thức cảm giác lửa nóng lần lượt cắn nuốt giá lạnh, thì tiếng điện thoại vang lên.
Giây lát nhìn vào điện thoại, lập tức bẹp hơi, nhưng vẫn nghe máy, “Alo?”Điện thoại của Bành Mạn, truyền tới lại là giọng nói của Chu Nhược Vân, rất ôn hòa, “A Vũ, con ở đâu?”“Đang ở viện ạ.
” Dù sao cũng là mẹ mình, giọng nói ôn hòa như vậy cũng khiến anh dao động.
“Hôm nay lại không về sao?”Anh trầm mặc một chút, “Có ạ.
”“Được, ở nhà hầm cho con một con gà mái già, con về tầm bổ đi.
”Trong bóng đêm, đôi mắt của anh trở nên sâu xa.
Đinh Ý Viên đang lái xe, cơn tức lấp đầy lồng ngực, điện thoại có tin nhắn đến cũng không phát hiện ra, mãi đến khi đến cửa nhà mới nhìn thấy nhắc nhở tin nhắn của anh.
Trên môi tựa như vẫn còn dính cảm giác ấm áp trơn nhẵn, cô dùng mu tay ra sức lau, quyết đoán vứt điện thoại vào trong túi xách, không thèm xem tin nhắn của anh.
Lúc mở cửa, tìm chìa khóa trong túi xách, tay lại chạm vào điện thoại, trước mắt hiện ra nhắc nhở tin nhắn đó, ngón tay trượt qua, cầm lấy chìa khóa, mở cửa.
“Bố, mẹ con về rồi.
” Cô tâm trạng sa sút nói.
“Lại sao rồi?” Chu Khởi tỉ mỉ, nhìn ra con gái có chỗ không đúng lắm.
“Không sao ạ, hôm nay phẫu thuật mệt quá thôi.
” Cô về phòng.
Tắm rửa xong xuôi, dựa vào đầu giường mãi không ngủ được, điện thoại trong túi lại vang lên.
Theo thói quen nghề nghiệp, điện thoại vừa Việt Naang lên là phải nhìn, mặc dù trong lòng có một cảm giác là anh gọi điện, không cần nhìn không cần nhìn, thế nhưng, hành vi thực tế lại không làm được, coi như đang viện cớ đi, cuối cùng cô vẫn lấy điện thoại ra.
Quả nhiên đúng thế…Cô không nhận, sau khi kêu một hồi cuối cùng cũng dừng lại.
Có mấy cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn kia.
Rốt cuộc thì cô cũng chẳng quản nổi tay mình, vẫn mở tin nhắn ra xem: Đinh Đinh, lựa chọn của anh trước giờ đều là em, anh không biết sao em lại hiểu nhầm, điều anh nói có thể em không tin, em có thể đi hỏi viện trưởng Đinh xem rốt cuộc có chuyện gì.
Cô nắm chặt điện thoại rơi vào trầm tư.
Cửa phòng vang lên tiếng cốc cốc nhẹ nhàng, “Viên Viên, ra ăn chút đi.
”Là Chu Khởi.
Cô bỏ điện thoại xuống, mở cửa ra.
“Ra đi, nấu cho con bát tổ yến đấy.
” Chu Khởi dẫn cô tới phòng ăn.
Trong phòng ăn, Phó viện trưởng Đinh cũng đang ăn, Chu Khởi bưng tổ yến đến trước mặt cô, muốn nói gì đó, lại nghĩ tới hai ngày nay con gài không thích bà càm ràm, liền liếc Phó viện trưởng Đinh mấy cái, rồi đi ra.
Đinh Ý Viên cầm thìa nhẹ nhàng khuấy, do dự một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn lén bố mình.
Phó viện trưởng Đinh thấy con gái như vậy, liền không nhịn được, trực tiếp nói,”Có gì thì nói đi!”Tâm tư của Đinh Ý Viên bị chọc thủng, vẫn có chút ngượng ngùng, có điều thứ nên hỏi nhất định phải hỏi!“Bố, trước kia….
Trình Chu Vũ đi Mỹ, lựa chọn bố cho anh ấy rốt cuộc là chuyện gì?” Lần đó bố cô tìm anh, cô lén lút đi theo nghe trộm.
Dù sao lúc đó cô và người nhà họ Trình cãi nhau rất không vui vẻ, mẹ ép cô không được qua lại với Trình Chu Vũ nữa, cô không đồng ý, chú ý thái độ của bố cô với anh.
Bố cô đã cho anh lựa chọn, muốn anh từ bỏ cô, sẽ cho anh cơ hội đi Mỹ học đòng thời cho anh một khoản tiền lớn.
Lúc đó bố không để anh lập tức trả lời, cho anh thời gian suy nghĩ một ngày, cô sợ Trình Chu Vũ đi ra phát hiện mình nên lập tức chạy mất, kết quả, sau đó anh