Trình Chu Vũ vừa vào đến cửa nhà đã ngửi thấy mùi canh gà nồng đậm, mùi vị của quê hương.
Gương mặt tươi cười tràn đầy yêu thương của Chu Nhược Vân xuất hiện trước mặt anh, giống hệt như hình ảnh mỗi tuần anh về nhà hồi học trung học năm đó.
Từ nhỏ anh đã không có bố, một mình mẹ vất vả khổ cực nuôi anh khôn lớn, trên người anh là tâm huyết cả đời của mẹ, mà anh cũng chưa bao giờ khiến bà thất vọng.
Từ một trường tiểu học phổ thông, dựa vào thành tích xuất sắc đã khi vào trường trung học trọng điểm, suốt những năm học đều đứng đầu, cuối cùng thi vào trường đại học hạng nhất toàn quốc, trở thành niềm kiêu hãnh của bà.
Trong những điều này, dĩ nhiên có nỗ lực của bản thân anh, nhưng nỗi vất vả của mẹ đã bỏ ra cũng khiến anh khắc ghi cả đời.
Về chuyện của Đinh Ý Viên anh và mẹ có bất đồng, thậm chí còn có cảm giác chán cái nhà này, nhưng trong giây phút nhìn thấy nụ cười của mẹ, tất cả đều biến mất thành mây khói.
“Mẹ.
” Anh khẽ gọi.
“A Vũ.
” Chu Nhược Vân cũng thay đổi thái độ, cười dịu dàng với anh.
Ánh mắt anh quét qua căn nhà, không nhìn thấy Bành Mạn, trong lòng tự nhiên có cảm giác thả lỏng vô thức.
Dường như Chu Nhược Vân nhìn thấu tâm tư của anh, vừa bưng canh gà cho anh vừa nói, “Mạn Mạn ở cửa hàng, phải đóng cửa mới về.
”Một bát canh gà nồng đậm bưng đến trước ,awyj anh.
Áp lực vốn dĩ nặng nề cuối cùng cũng tiêu biến mất trong bát canh gà.
Bất đồng giữa mẹ và con trai, về phía anh luôn luôn là con trai nhận lỗi trước, chí ít trong suốt hơn ba mươi năm trước anh đều như vậy.
Đã sớm tạm biệt thời đại mấy tháng trời mới nỡ ăn một con gà mái già, bây giờ anh thậm chí không thể ăn nhiều mấy thứ đồ dầu mỡ này, có lúc ăn hơi nhiều một chú thơi là đã khiến dạ dày khó tiêu, nhưng mà, bát canh này còn chưa uống đã mắc nghẹn ở cổ họng.
Anh nghĩ, mãi mãi anh sẽ không thể quên được những lúc khó khăn, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau.
“Mẹ.
” Giọng anh hơi khàn.
“Mau uống đi! Tối qua trực đêm đã vất vả rồi.
”Tối qua cũng không phải anh trực, chỉ là một lần tùy hứng đầu tiên thôi, anh nghĩ sự tùy hứng này bà cũng biết.
Anh vẫn xuất thần nhìn bát canh gà, tay của Chu Nhược Vân đặt lên cánh tay anh, “Thằng bé ngốc, dù sao con cũng là con mẹ, không thân với mẹ thì thân với ai?”Anh cười cười, viền mắt hơi nóng, “Cảm ơn mẹ.
”Cuối cùng vẫn bưng lấy bát uống một hơi cạn sạch.
Chu Nhược Vân cười, “Để mẹ lấy thêm cho bát thịt gà.
”Quả thực rất lâu rồi không ăn bữa cơm chỉ có hai mẹ con…Lúc ngồi đối diện nhau, Chu Nhược Vân không ngừng gắp đồ ăn vào bát anh, “A Vũ, con lớn rồi, thành công rồi, là người thủ đô rồi, mẹ rất vui… Chỉ có điều, mẹ già rồi, không có nhiều văn hóa, lại hay thích cằn nhằn, sờ là….
khiến người khác không thích….
”Vừa nói, viền mắt bà ta cũng đỏ lên, quay đầu đi lau nước mắt.
Trong lòng Trình Chu Vũ rất khó chịu, dù gì mẹ con cũng liền tim, “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, con…”Chu Nhược Vân đè tay anh xuống, không để anh nói tiếp, “Mẹ biết, quê mình không phải chưa có hoàn cảnh như vậy, nhà ông bà Ngô ở đầu ngõ, con trai cũng thành công lắm, làm việc lập gia đình ở trên thành phố, lấy một cô vợ thành phố về, sinh được hai đứa sinh đôi, hai ông bà già mừng lắm, vui mừng đi lên trông cháu nội, lại bị con dâu mắng cho phải quay về… Haizz, con trai lớn rồi, người làm bố làm mẹ cũng già, coi như nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, đến từ đâu thì đi về đấy, tránh người khác thấy phiền…”“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy?” Anh nôn nóng.
Chu Nhược Vân ngậm nước mắt cười khổ, “Con trai ngốc, mẹ không trách con, người làm mẹ mãi mãi sẽ không bao giờ trách con trai mình, con cũng ngoài ba mươi rồi, mẹ mà quản lý con nữa sẽ chỉ khiến con thêm phiền chán, con không về nhà, trong lòng mẹ khó chịu lắm, lo lắng cả đêm không ngủ được, lại không dám gọi điện cho con, mẹ nghĩ suốt rồi, mẹ vẫn nên về quê thôi, tránh để con có nhà không thể về, bệnh viện cũng chỉ ở được một vài tối, đâu thể đêm nào cũng không về? Không phải để người ta cười cho à?”Trình Chu Vũ nghẹn họng.
Anh sẽ không để mẹ về quê.
Hai mẹ con nói chuyện rất lâu, nói một vài chuyện lúc anh còn nhỏ, làm cho Chu Nhược Vân lại một lần nữa nước mắt ngắn nước mắt dài, cuối cùng Chu Nhược Vân đồng ý không nhắc đến chuyện về quê nữa, thậm chí còn hỏi đến Đinh Ý Viên.
Đối với tình cảm này, anh rất nghiêm túc hơn nữa còn cố chấp, “Mẹ, một mình con ở thành phố này nhiều năm như vậy, cô ấy là người phụ nữ duy nhất khiến con còn không cảm thấy cô đơn, điều này rất quan trọng đối với con, cũng mong mẹ thành toàn cho con.
”Có lẽ bầu không khí bữa tối nay hai mẹ con cùng ăn rất tốt, nên Chu Nhược Vân thở dài rồi không nói gì nữa.
Vậy cũng coi như là không phản đối nữa?Phán đoán theo kinh nghiệm hồi nhỏ thì chắc là đúng!Anh vui vẻ, “Cảm ơn mẹ.
”Biểu cảm của Chu Nhược Vân lãnh đạm, “Mẹ chưa nói là đồng ý, nhưng mẹ không chịu được việc con đau lòng, con hiểu không? Con nói đâm vào tim con vậy cũng chính là đâm vào tim của mẹ.
Cô gái đó mẹ không thích, cũng không xem trọng, nhưng bản thân con thích thì mẹ cũng không còn cách gì khác, tám lại vẫn phải quan sát, nếu như nhân phẩm không tốt vậy mẹ vẫn sẽ không tán thành, mẹ muốn tốt cho con thôi, con hiểu không?”“Mẹ, con biết.
” Có thể hòa hoãn là có hy