Đương nhiên Trình Chu Vũ không chịu nhường, lúc này cho dù kề dao lên cổ anh anh cũng tuyệt đối không để Đinh Ý Viên tức giận như vậy chạy mất.
Nhưng Chu Nhược Vân lại nghe không lọt lời nói này! Lại còn to tiếng với con trai bảo bối của bà! Cơn tức xông lên đầu cũng cực nhanh, không khỏi nhớ đến một hôm nào đó Trình Chu Vũ về nhà trên cổ toàn là vết máu, hôm đó Trình Chu Vũ lấy cớ trong khoa có thêm một con mèo hoang nhỏ, lúc anh ôm mèo bị mèo cào, bây giờ nghĩ lại, toàn là nói dối, bệnh viện sao có thể có mèo hoang? Không chừng chính là con mèo hoang không có giáo dục trước mắt cào! Còn muốn lấy dao “phế” người! Có gì không dám cào?Lúc này, Chu Nhược Vân không ngồi yên được nữa, ném đôi đũa lên trên bàn, làm Bành Mạn ngồi bên cạnh sợ run cả người, căng thẳng nhìn Chu Nhược Vân.
Chu Nhược Vân cũng giận run người, đứng dậy xông qua kéo Trình Chu Vũ, “Để cho nó cút đi! Người phụ nữ thế này nhà chúng ta không chứa được!”Lúc này Trình Chu Vũ sắp điên luôn rồi, “Mẹ! Mẹ ăn cơm đi! Chuyện của hai đứa con bọn con tự giải quyết!”“Tự giải quyết?” Chu Nhược Vân cũng sắp điên rồi, một tay rằng cổ áo của Trình Chu Vũ ra, vết cào trên cổ lúc trước đã khỏi rồi, chỉ có mấy vết hơi sâu thì đã bong vảy, để lại dấu vết nhàn nhạt, “Là để cho nó phế mày đi à? Hay là lại cào thành thế này?”Chu Nhược Vân càng nghĩ càng tức, con trai của mình, từ nhỏ đến lớn bà không nỡ chạm một ngón tay, lại bị cào thành như thế, cào xong con trai còn giấu giấu giếm giếm, người phụ nữ này thật quá độc ác? Sao có thể cần?Trình Chu Vũ lại bị chiêu này của Chu Nhược Vân làm cho lúng túng, mặt phiếm hồng, muốn anh nói thế nào đây? Chẳng lẽ nói với mẹ đây là do con trai mẹ “hoạt động kịch liệt” với người ta à, lúc kích tình kìm lòng không đậu?Đinh Ý Viên luôn lạnh mặt nhìn hai mẹ con nhà này diễn trò, nhìn thấy màn này, cũng nghĩ tới chuyện đêm đó, không khỏi cười lạnh, “Trình Chu Vũ, anh cũng thật sự là đồ khốn kiếp! Anh nhìn đi, hôm nay là tôi từ nhà anh đi ra! Nhưng anh, từ này về sau cuốn xéo trước mắt tôi!”Trình Chu Vũ nghe xong cũng to cả đầu, lời này có ý gì? Ý là muốn chia tay sao?Trong lòng cũng muộn phiền, gạt một cánh tay của Chu Nhược Vân đang túm lấy cổ áo mình ra, liều mạng ôm lấy Đinh Ý Viên đang xông ra ngoài, “Không chia tay! Có chết cũng không chia tay!”Câu nói này cả ba người phụ nữ đều nghe thấy, ba tâm trạng khác nhau.
Bành Mạn mắt ngấn lệ, trong lòng như bị kim đâm, câu ‘có chết cũng không chia tay’ thực sự đâm vào trái tim cô ta.
Chu Nhược Vân thì bị thằng con trai không có ý chí làm cho tức điên người! Loại phụ nữ này, cái loại luôn quát tháo còn động chân tay với con trai này, lại có thể chỉnh con trai đến nỗi hèn nhát như vậy!Đinh Ý Viên cũng không vì câu nói này mà cảm động, mà cảm thấy, trên đời này sao có người mặt dày mày dạn như thế chứ? Dựa vào cô, nhưng lại để mẹ anh ức hiếp cô như vậy, quả thực đáng đánh! Cô là người nói là làm, nói đánh là đánh!Lập tức một cái tát vụt đến, đập vào đầu anh, “Anh buông ra cho tôi! Anh là đồ bất lực vô dụng! Tôi mù mắt mới đi theo anh!”Vốn dĩ là lời nói tức giận, sau khi nói ra lại cảm nhận sâu sắc mình nói không sai tí nào! Anh chính là đồ vô dụng! Thấy vợ mình bị bắt nạt mà bó tay!Bởi vì tức giận, nên cô nhấc chân dùng sức giẫm một cái lên chân anh.
Nhưng mà, dưới cơn tức cô đã quên mất, vì ở trong nhà nên cô đã cởi giày đi dép lê, mà sau khi kích động ngay cả dép lê cũng không đi, chân trần xông ra ngoài, cho nên, bàn chân bé nhỏ mềm mại của cô giẫm lên xương anh, giẫm đến đau chân mình, hình như còn bị trật khớp…Đau thật đấy!Đau đến nỗi cô không khỏi nhăn mặt méo miệng.
Trình Chu Vũ cực kỳ nhạy cảm, lập tức biết cô xảy ra chuyện gì, đau lòng ôm ngang người cô lên, vội vã đặt trên sô-pha, tự mình ngồi xuống bên chân cô, cởi tất của cô ra kiểm tra, vừa chuyên nghiệp nắm lấy bàn chân trắng nõn của cô nhẹ nhàng chuyển động, vừa ân cần dịu dàng hỏi, “Đau không em? Như vậy có đau không?”Cô đang bực bội, chỉ nén giận không nói lời nào.
Trình Chu Vũ càng thêm sốt ruột, “Anh đã nói với em rồi! Tức giận thì tức giận, muốn đánh anh thì phải nói, anh tự đánh mình là được rồi, em đụng chân đụng tay cái gì chứ, kết quả còn tự đau tay, đau chân em!”Đinh Ý Viên đã chịu sự uất ức to lớn, lấy chân đạp còn tự đau chân mình, cơn tức vẫn đang nghẹn, nghe vậy xong cũng không khách khí nữa, chỉ vào anh tức giận nói, “Anh đánh đi! Bây giờ anh tự đánh mình mấy cái đi! Xem anh còn dám làm mấy chuyện khốn kiếp này không!”Trình Chu Vũ đuối lý, quả thực anh đã làm chuyện khốn kiếp, vì để bà xã không chạy mất, cũng chỉ có thể giơ mặt ra cho mình vài cái tát, rồi cười làm lành, “Vợ à, kiểm tra chân đã, nói cho anh biết đau không, đừng chậm chễ nữa, nhanh nào!”Kỳ thực Đinh Ý Viên cũng chỉ nói vậy thôi, không ngờ anh lại thực sự đánh chính mình, cô vốn là một người cứng miệng mềm lòng, anh đánh lên mặt mình như vậy, ngược lại đau trái tim cô, nháy mắt tim đã mềm nhũn, trên mặt vẫn giận