Cô thở dài, “Học trưởng, em nói với anh chuyện này không phải là để khiến anh có cảm giác mắc nợ em, mà là muốn để anh biết, em cố gắng như vậy cũng đều không thể mang lại hạnh phúc cho anh, em nghĩ là em không có cách nào nữa rồi.
Em biết anh không đồng ý ly hôn, bởi vì em là cây thánh giá của anh, anh cảm thấy bản thân mình phạm phải sai lầm, kéo một người vô tội như em vào cuộc sống của anh, chỉ có thể cõng theo cây thánh giá là em thì lương tâm anh mới thanh thản, nhưng mà học trưởng, cuộc sống kiểu này quá mệt rồi, nhiều năm như vậy, anh hao phí toàn bộ tâm sức để chăm sóc em chăm sóc người nhà em, không mệt sao?”Anh nhẹ nhàng lắc đầu, “Không mệt, Lưu Tranh, anh đã nói rồi sẽ luôn chăm sóc em.
”Cô lại cười lắc đầu, “Nhưng mà đây không phải là cuộc sống mà em mong muốn! Em hy vọng nỗi buồn của anh và sự vui vẻ của em có thể phát sinh phản ứng hóa học, sản sinh ra một loại vật chất gọi là hạnh phúc, nhưng mà em thất bại rồi, không những không mang lại hạnh phúc cho anh, mà còn khiến bản thân mình cũng bị nỗi buồn xâm chiếm, học trưởng, em không muốn tiếp tục nữa.
”Cô biết, nếu như chỉ có anh không hạnh phúc, anh tuyệt đối sẽ không ly hôn, nhưng mà hạnh phúc là chuyện của hai người….
“Học trưởng.
” Cô dừng lại, làm cho bản thân dũng cảm lên thấp giọng gọi, “Tưởng Tưởng….
”Cô rõ ràng cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay cô của anh nhẹ nhàng giật giật một chút.
“Lưu Tranh….
.
” Anh vội vàng, dường như muốn giải thích cái gì đó.
Cô quay người qua, tay phải che kín môi anh, “Học trưởng, không cần giải thích, em hiểu, tất cả em đều hiểu, nếu như em không hiểu anh, làm sao xứng đáng làm một fan hâm mộ nhỏ ngoan cố của anh.
Chỉ có điều, đã trải qua mấy năm này, em nghĩ, thứ anh cần không phải là một fan hâm mộ, mà là một người có thể khiến anh trở thành Tưởng Tưởng trước đây, mà em, cũng muốn có Tưởng Tưởng của riêng mình, cho nên, học trưởng à, chúng ta nên kết thúc ở đây thôi, cho