Cô vui vẻ không? Quả thực, cô luôn luôn rất vui vẻ, bất luận là thời gian đại học hay cuộc sống sau hôn nhân, và mấy năm sau này một mình ở bên ngoài, đương nhiên, cũng đã từng có lúc chán nản rơi lệ, cũng từng nếm qua mùi vị của sự khó khăn gian khổ, nhưng mà, nếu tự mình không tiếp cho mình năng lượng tích cực, thì làm sao mới có đủ sức lực ngăn cản những giọt nước mắt chảy xuống?Mỗi ngày đều là một sự khởi đầu mới, tuyệt đối không để những giọt nước mắt đêm qua thống trị cuộc sống ngày hôm nay của mình.
Đây là nguyên tắc của cô.
Cho nên, Lưu Tranh, phải tiếp tục mãi mãi vui vẻ!———————————Bệnh viện Bắc Nhã.
Không khí mùa thu dần mát mẻ, Nguyễn Lưu Tranh đang trên đường trở về văn phòng khoa, cô vừa mới cùng anh làm xong một cuộc phẫu thuật, trong lúc cô đang rửa tay thì anh đã đi trước rồi.
Đây là lần đầu tiên cô làm trợ lý của anh, trước khi lên bàn mổ vốn cho rằng tim mình sẽ đập loạn nhịp, rốt cuộc, không quan tâm thời gian lãng phí như thế nào, cô vẫn là fan hâm mộ của anh giống như ban đầu, đặc biệt là sau khi vào Bắc Nhã đến nay cùng anh vào phòng phẫu thuật nhiều lần như vậy, càng thêm bái phục đối với anh, phục sát đất, anh chính là bác sĩ ngoại khoa trời sinh, mỗi một cuộc phẫu thuật đều hoàn mỹ đẹp đẽ có thể xứng lấy làm điển hình, khó trách tuổi còn trẻ như vậy đã được xưng là “đệ nhất đao” ngoại khoa thần kinh của Bắc Nhã.
Nhưng mà, cô dường như đánh giá thấp bản thân mình.
Không sai, cho dù cô không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng lúc cô đối diện với anh tim vẫn cứ đập nhanh, vẫn tiếp tục ngưỡng mộ anh giống như thời đại học, cô thực sự lo lắng bản thân mình trên bàn mổ sẽ thất lễ, tuy nhiên cô không hề như vậy.
Cô đứng đối diện anh, đối diện với đôi mắt đẹp của anh, nhưng trong một chớp mắt cô tự đứng trên bàn phẫu thuật đó, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên bàn mổ, thậm chí quên luôn người đang đứng trước mặt cô là người cô rất yêu, ngay cả âm thanh dễ nghe của anh trong quá trình phẫu thuật cô cũng tự động không chú ý.
Cuối cùng phẫu thuật kết thúc, anh ngẩng đầu, đối diện cô nói một câu, “Vất vả rồi.
”Cô mới bừng tỉnh,