Hùng Âm trở lại phòng, đưa điện thoại cho người dự định tối nay đi do thám địa hình rồi chui vào chăn.
Mọi người đều nhìn nhau, sau đó kéo chăn đi ngủ sớm.
Không biết ai biết tối qua hai người đi do thám đã làm gì, đến sáng hôm sau tỉnh lại, ai nấy đều tự hiểu mà sinh hoạt như bình thường.
Theo lộ trình đi du lịch đã đặt trước, bọn họ nhìn thấy cảnh mấy con bò rừng di chuyển tìm nguồn nước, may mắn hơn thì thấy cả voi và ngựa vằn.
“Chụp nhiều ảnh lên, lúc về up cho phòng bên ghanh tị thì thôi.” Đội trưởng cười sảng khoái vỗ vai một người đang cầm máy ảnh kĩ thuật số.
Hùng Âm cũng chụp mấy tấm, dự định gửi cho Tinh xem.
Việc Hùng Âm tối qua bị bắt gặp ở bên ngoài có lẽ cũng đã dấy lên nghi ngờ, nhưng nhìn một màn “du khách” cư xử như du khách này, nghi ngờ cũng bị ép xuống nhanh chóng.
Mà lúc này ở bên kia bán cầu, Tinh chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin.
Nhìn đồng cỏ xa xa không thấy điểm cuối, đầu đầy hỏi chấm.
Không phải bảo đi làm nhiệm vụ sao? Sao như trốn đi chơi thế này?
…**********************…
Đã nói là đi làm nhiệm vụ, tất nhiên là không thể lãng phí ngân sách nhà nước được.
Bước đầu đã có thể khẳng định trong khu này có một tầng hầm lưu trữ vũ khí.
“Thời gian tối mười một giờ, yêu cầu quân cứu trợ.
Báo cáo, hết.” Đội trưởng nói vào bộ đàm truyền về bên chỉ huy chờ ra chỉ thị, lại nhìn mấy người anh em đã sẵn sàng.
“Đừng căng thẳng.
Có tí súng ống ấy mà.”
Mọi người đều phì cười trước câu đùa này, nhưng đúng là số lượng súng ống này đối với đội trưởng là một tí thật.
“Lát nữa nhớ hoạt động theo đội hình, nốt hôm nay là các cậu thoát kiếp nghèo mạt rệp rồi.
Về với vợ con, hỉ?”
Nói rồi ông châm một điếu thuốc, phì phèo cười trong khói.
Nhiệm vụ cũng chậm rãi tiến tới thời điểm hoàn thành.
Bọn họ lên xe, mấy người trong khu du lịch còn ra tiễn bọn họ.
“Lần tới có dịp lại ghé nhé.”
Hướng dẫn viên đưa bọn họ đi giải thích lời người bản địa vừa nói, sau đó cười cười vỗ vai lái xe, bắt đầu hành trình đi về hướng thị trấn có chuyến tàu tới sân bay.
Chiếc xe lắc lư đi được nửa đường thì bị bắt ép dừng lại.
Hướng dẫn viên cùng người lái xe bị còng tay ngồi một bên tra khảo.
Hai tên này vốn đã trong tầm ngắm nên không khó để moi ra được một lượng thông tin.
Chỉ là số thông tin này không liên quan tới vũ khí, mà là một thứ khác.
Lần này còn có cả buôn bán người.
Điều này cũng không khó hiểu khi xung quanh có một số bộ lạc với các cuộc mất tích bí ẩn lại qua loa quy cho bị dã thú ăn thịt.
Thậm chí một số nữ du khách cũng sẽ bị giữ lại phục vụ cho nhu cầu của bọn chúng.
“Chúng tôi bị bắt ép thôi.
Xin mọi người hãy tha cho tôi.” Hướng dẫn viên nức nở mà van xin.
Lái xe cũng theo đó bù lu bù loa cầu xin theo.
“Gửi định vị cho bên ta chưa?” Đội trưởng nói với đội phó.
“Bao lâu nữa thì họ tới chỗ này?”
“Đột ngột thay đổi kế hoạch nên là bên họ chưa kịp khởi