Lúc đột nhập vào được bên trong, sau cánh cổng chỉ là một đám ánh sáng lờ mờ chiếu từ bầu trời chiếu xuống.
Đội trưởng làm các động tác tay, cả đội cũng đồng loạt di chuyển theo hướng chỉ định sẵn, áp sát tới địa điểm nhà bếp.
Chỗ này có nguồn tình báo, bên dưới là một tầng hầm cất giấu vũ khí.
Ngoài ra còn có thể có những người bị bắt cóc.
Hiện giờ trong nhà bếp trống không chẳng có ai cả.
Phó đội trưởng cầm máy sóng âm áp xuống nền nhà, thu lại sóng âm hiển thị địa hình bên dưới tầng hầm.
“Mười tên trang bị vũ khí, ba mươi thùng súng ống.
Còn có hai người nữa ở góc trong.
Tạm thời xác nhận là con tin.”
“Chuẩn bị bom khói.”
Hùng Âm giật quả bom trên người xuống, một người tiến lại chỗ lối đi xuống tầng hầm, gật đầu một cái, dùng sức kéo.
Một chiếc cầu thang kéo xuống hiện ra trước mắt họ, anh nhanh tay kéo chốt, ném bom khói xuống bên dưới.
Bên dưới lâm vào hỗn loạn, có tiếng chửi rất lớn.
Thậm chí có cả tiếng súng.
Đội trưởng đeo lên kính hồng ngoại, ra hiệu tiến công.
Cả đoàn đội phi xuống bên dưới tầng hầm, chỉ để lại phó đội trưởng ở trên gửi tin báo và hỗ trợ.
Tiếng súng khiến cho hai con tin hoảng sợ khóc lóc ầm lên.
Mà bên kẻ địch cũng sợ bắn trúng quân mình, không dám nổ súng bắn lung tung nữa.
Nhưng bọn chúng không có công nghệ hỗ trợ, chỉ có thể chịu cảnh đơn phương bị quật ngã, còng tay mà nằm sõng xoài dưới đất với khẩu súng dí trên đầu.
Đội trưởng nhìn cục diện bị khống chế quá dễ dàng thì thoáng thở phào một tiếng.
Nhưng rồi lại càng lo sợ hơn khi phát hiện mới chỉ bắt được chín tên.
“Còn một tên nữa.” Đội trưởng kêu lên, thì ngay lúc này, một viên đạn bay tới, găm vào áo chống đạn của ông.
Hùng Âm nhanh chóng lao tới, gen của bản thân phát huy hết cỡ mà kéo ôm đội trưởng ngã xuống đất, nhanh chóng núp vào một chỗ nào đó.
Có một vài đội viên cũng bị bắn, may nhờ có áo chống đạn mà sống sót tìm được chỗ lánh đạn.
Tên còn lại rất ngoan cố, vì sử dụng súng giảm thanh nên bọn họ chưa thể tìm được vị trí.
Mà phía bên trên tầng hầm, có tiếng ẩu đả.
Bộ đàm của phó đội trưởng cũng kêu lên mấy tiếng báo cáo.
“Có người trên tầng hầm!”
Sau đó mất hẳn luôn.
Bọn họ đã thành ba ba trong rọ.
“Lấy súng trong thùng sử dụng.
Trụ cho đến khi tiếp viện tới.”
Mọi người đều nghe theo, đồng loạt phá thùng gỗ để vũ khí mà lôi ra.
Cũng may bên trong có một ít đạn, có thể cầm cự được một trận ẩu đả lớn.
Hùng Âm nhìn đội trưởng mặt méo xệch đi, không khó đoán ông đã bị gãy xương sườn.
“Đội trưởng, nghỉ ngơi chút đã.”
Nhưng đội trưởng xua tay, cầm lấy súng của bản thân, chĩa tới cửa xuống tầng hầm, nổ súng.
Một tên vừa thò chân xuống bên dưới đã bị ông bắn doạ chạy ngược trở lại.
“Nâng cao cảnh giác.” Đội trưởng hét lên trong bộ đàm.
Với việc buôn vũ khí bị phát hiện như này, đám buôn lậu hiển nhiên sẽ chọn chạy trước tiên.
Dù sao trong tay bọn họ có súng đạn và trang thiết bị đầy đủ.
Nếu muốn triệt hạ và lấy súng ống, quân tiếp viện tới không phải càng thiệt hơn sao?
Nếu như vậy thì chỉ có thể dưới tầng hầm có thứ khiến bọn chúng nhất định phải mang đi.
Là người cũng có khả năng.
“Người đó, bắt lại đây.” Đội trưởng nhìn đám người bị còng thành một chùm nằm trên sàn, nói với Hùng Âm.
Hùng Âm nhìn theo hướng chỉ, là một người da xỉn màu mặc đồ da.
Trước ngực còn có một sợi dây chuyền vàng, mắt xích to như cổ tay.
Anh quăng ra một mồi nhử, tiếng súng vang lên lạch tạch, bắn nát thứ vừa được ném.
Kẻ chưa bị bắt kia cũng là một kẻ có năng lực.
Nhưng cũng