Buổi tối trời hạ có loại nhiệt độ khiến người ta khó chịu không thôi.
Nó không hẳn nóng đến chảy mỡ, nhưng mà không có quạt thì không thể chịu được.
Hùng Âm mặc bộ vest đen, cẩn thận thắt nút cà vạt rồi quay sang nhìn Tinh đang địu hai đứa nhóc lắc lư giữa phòng.
“Tối nay tôi ngủ ở phòng khách.” Hùng Âm lên tiếng dặn dò.
“Phiền cậu ru ngủ hai đứa rồi đi nghỉ sớm.”
“Sao tự dưng lại ngủ ở phòng khách?” Tinh thoáng ngạc nhiên.
“Chỉ là đi đám ma thôi mà.”
“Tôi sợ sài, mấy thứ đó không có tốt cho trẻ em.”
Hùng Âm không phải người mê tín, nhưng mà có kiêng có lành.
Hai đứa nhóc cũng đang độ tuổi dễ bị ảnh hưởng nhất.
Tinh từng nghe qua sài nhưng không để ý cho lắm, chỉ ừ một tiếng rồi tiếp tục chơi với con.
Đợi đến lúc tới trước cổng nhà đội phó, Hùng Âm đã thấy anh em đứng chờ ở một bàn nước.
Tiếng kèn não nề xen cùng tiếng tụng kinh vang lên ở chỗ gần linh cữu.
Tấm ảnh thờ hình chữ nhật in hình người đã khuất nghiêm chỉnh, thậm chí còn thấy khoé miệng anh ấy đang kéo lên thành một nụ cười.
Cạnh linh cữu là mẹ của đội phó mặc đồ tang.
Bố của anh ấy sắp xếp công việc gì đó rồi mới ghé qua chỗ bọn họ.
Cũng giống như nhà Hùng Âm, nhà đội phó là nhà quân nhân.
Do đó hai bác cũng kiên cường hơn những gia đình khác nhiều.
Tiếng khóc chẳng có mấy, chỉ là bầu không khí thì nặng nề hơn bao giờ hết.
“Cảm ơn các cậu đã ghé qua.
Mời uống nước.” Bác trai rót cho bọn ít nước chè, chiếc khăn trắng quấn trên trán khiến cho vẻ mặt của ông trở nên nhợt nhạt.
“Cảm ơn bác nhiều.” Đội trưởng đón lấy, lịch sự nói lời cảm ơn.
“Chúng tôi tới để chia buồn cùng gia đình.
Cũng không có gì nhiều ngoài chút lễ.”
Người cha cảm tạ.
Bọn họ ngồi với nhau, trò chuyện thêm một ít trong khi chờ đoàn khác viếng tang xong.
“Sáng nay cơ quan cũng có tới, nói là muốn truy điệu theo thể chế quân nhân.
Rồi chiều ngày mai là có thể hoả táng.” Bác trai trò chuyện.
“Nhưng mà tôi muốn đợi thằng thứ với con út về.
Cho chúng nó nhìn mặt anh lần cuối.”
Hùng Âm từng nghe đội phó kể về em của mình.
Em trai thì bên hải quân, em gái sau khi học xong nghành kĩ thuật thông tin thì phục vụ cho phòng kĩ thuật quân đội nước nhà.
Trước khi đi sang nước bạn làm nhiệm vụ, đội phó còn tự hào khoe em gái thay mặt phòng kĩ thuật quân sự đi giao lưu nước bạn trong hội nghị toàn thế giới.
Đó là một vinh dự lớn.
Nhưng mà sinh mạng con người lại có thể dễ dàng biến mất như thế.
Có tiếng loa báo tới lúc bọn họ vào viếng, đội trưởng vịn bàn đứng dậy.
Đoạn xương sườn gãy vẫn khiến cho ông đau đớn qua nay.
Nhưng mà ông thẳng người, dẫn toàn bộ đội viên vào trước linh cữu, thắp hương rồi cùng cắm một nén nhang cho đồng đội.
Tiếng đọc kinh càng vang rõ bên tai hơn.
Dù rằng có quạt trần quay trên đầu bọn họ, nhưng cũng chẳng thể xua đi hết cái không khí nóng nực vẫn luôn tồn tại.
Hình như có tiếng ai đó khóc.
Bóng người vọt vào từ đằng cửa, một cô gái hẵng còn mặc đồ công sở trên người, bàn tay bám trên thành quan tài.
Miệng luôn gọi anh, anh.
Là em gái của đội phó.
Cô ấy bỏ hội nghị ở nước ngoài để về.
Tiếng khóc than nhất thời vang vọng trong phòng linh cữu, đánh động cả người mẹ héo hon tâm hồn chầu chực cạnh linh cữu con trai.
Tiếng khóc bóp nghẹt cả trái tim của người nghe và người chứng kiến.
Cúi lạy xong, đoàn người di chuyển ra bên ngoài, nói lời tạm biệt với gia quyến mới đi về.
Hùng Âm đánh xe việt dã, muốn đi dạo một chút trước khi về nhà.
Vô tình thế nào lại gặp đội trưởng đang ngồi nhậu ở quán ven sông.
“Không về luôn à?” Đội trưởng biết Hùng Âm không uống rượu, đưa tới cho anh một con mực nướng nhấm nháp.
“Dạ chưa ạ.” Anh lắc đầu.
“Cơ quan báo, sắp tới có nhiệm vụ bên Âu.
Đi nhanh thôi, ba ngày.
Chủ yếu là hộ tống.” Ông cầm chén rượu, ngửa