Máy bay đáp xuống sân bay nội địa, đoàn người vội vã di chuyển theo hướng dẫn của tiếp viên, leo lên xe.
Mấy người đàn ông xách mấy cái túi to di chuyển xuống cuối xe, Hùng Âm cầm điện thoại tắt chế độ máy bay.
Nhìn thông báo hiện lên tin nhắn của Tinh hỏi bao giờ anh đáp máy bay xuống.
Người đàn ông chỉ thoáng mỉm cười, nhưng có gì đó chợt nhớ ra khiến vẻ mặt anh ta tối hẳn xuống.
Một người bên cạnh đè lại Hùng Âm, giúp anh ta thả lỏng bàn tay đang nắm chặt.
“Di chuyển lâu như vậy rồi, cậu nên uống thuốc đi.”
Mọi người trong đội đều biết bệnh lí tinh thần của Hùng Âm.
Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ xong, Hùng Âm đều sẽ tiến vào trạng thái dễ kích động.
Trên chiến trường, không thể không nói đây là một lợi thế.
Nhưng với các nhiệm vụ rời rạc, điều này lại ảnh hưởng không nhỏ lên đời sống.
“Cám ơn.” Hùng Âm cầm chai nước, luống cuống lấy cho mình một vỉ thuốc.
Xe công vụ đã chờ sẵn để đón bọn họ.
Từng người một được trở về nhà của bản thân, Hùng Âm nhìn ngôi nhà quen thuộc hiện lên phía trước đầu xe.
Anh mở cửa, nói lời tạm biệt rồi vào trong nhà.
Trong nhà có tiếng cười đùa, tiếng trẻ con khanh khách cười vui lắm.
Hai đứa nhóc tay ngắn ngủi cố với lấy Tinh đang làm mặt hề phía trước chúng.
“Bla blè…” Tinh kéo mũi lên làm như mũi lợn, còn không quên lè lưỡi trêu hai con nhỏ.
Hai đứa nhóc càng vui tợn, nhóc Phong nhoài cả người ra khỏi xe đẩy muốn chạm đến ba nhỏ của nhóc.
Mẹ Tinh ngồi ở ghế sofa nhìn ba cha con chơi đùa, hiếm có khi an nhàn thưởng thức trà nóng trong tách.
Hình như là cảm nhận được gì đó, bà quay đầu liền thấy Hùng Âm đang đứng ở cửa, chỉ là vẫn đứng đó không động đậy, chăm chăm nhìn ba cha con.
“Hùng Âm về rồi sao?” Mẹ Tinh kêu lên.
“Mau cất đồ nghỉ ngơi đi.
Mẹ đi hâm nóng đồ ăn cho con.
Mà thôi, ngồi nghỉ đi.
Tinh, cất đồ cho Hùng Âm.”
Hùng Âm tháo giày, từ chối.
“Thôi ạ.
Đồ nặng lắm, để con mang lên.”
Anh đi tới chỗ hai chiếc xe đẩy, hai đứa nhóc không nhìn thấy cha cũng phải gần một tuần, có lẽ não nhỏ vẫn chưa nhớ ra, nghệch mặt nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt.
Vẫn là con gái nhỏ thường được anh chăm nhất biểu hiện trước, vươn tay đòi ôm.
Miệng còn không ngừng kêu ba ba.
Tinh ở một bên đẩy cô nhóc trở lại trong xe.
Nhìn con bé lại chống tay cố ngồi dậy lần nữa một cách khó khăn mà thích thú.
Hùng Âm cười cười, cúi xuống hôn vào trán con gái một cái, lại nhìn sang con trai vẫn đang ngơ ngác nhìn mình, cúi đầu hôn một cái, đem bé ngả chổng xuống.
Đồ ăn hâm nóng lại chỉ có hai, ba phút là xong, cũng không phải món xa lạ gì nhưng so với cơm ngoại lạ miệng thì ngon hơn nhiều.
Hùng Âm ăn xong cơm thì uống thuốc, xin phép mẹ Tinh rồi lên phòng đi ngủ.
Thuốc an thần xoa dịu dần tâm tình bị nhiệm vụ khơi lên, cũng cho anh giấc ngủ đến tận bốn, năm giờ chiều.
Lúc tỉnh dậy, điện thoại cũng có tin nhắn của đội trưởng.
Phó đội trưởng được “cơ quan” và bên “thuê” hỗ trợ gửi thi