"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, chúc phụ hoàng thân thể an khang, phúc thọ vạn niên."
Mãi đến khi thiếu niên này --- cũng chính là Nhị hoàng tử Cảnh Mục mà ông vừa tìm về mấy ngày trước, đi đến trước mặt ông hành lễ, Càn Ninh đế mới phản ứng lại.
"Không cần đa lễ, đứng dậy đi." ông chậm rãi nói, kế đó cụp mắt đánh giá đứa con trai từ lúc đưa về cung vẫn chưa gặp lần nào.
Lúc nãy nhìn thoáng qua, dáng vẻ thâm trầm nghiêm nghị của tiểu tử này dường như chỉ là ảo giác.
Hiện giờ thiếu niên này nghiêm túc đứng trước mặt ông, lắp bắp nói xong lời thỉnh an, lại im lặng không nói gì nữa, hai tay đan vào nhau vặn tới vặn lui, lo lắng để mặc ông đánh giá.
......!quả là một dung mạo tuấn tú, có phong thái khá giống Tiên đế, ngũ quan phảng phất hình bóng của ái phi năm đó, tuy mới mười mấy tuổi nhưng đã ra dáng ngọc thụ lâm phong.
Tiếc là lớn lên ngoài cung, cả người cứ bức rức thấp thỏm, giống như một chú chó đi lạc bị tóm lại.
Lần gặp này làm Càn Ninh đế nảy sinh lòng thương xót với đứa trẻ này.
Mấy chục năm qua, ông hiếm thấy có người dễ dàng nhìn thấu như vậy ở bên cạnh.
Ông làm Hoàng đế đã lâu, loại người này dễ nắm thóp nhất, cũng làm ông cảm thấy an toàn nhất.
Vì vậy, ông hiếm khi nảy sinh ý tốt, suy xét cho đứa trẻ này một chút.
Mẫu phi của đứa trẻ này mất sớm, lưu lạc nhân gian, nay đột nhiên về cung, còn không được ông yêu thương, hẳn là sống rất khó khăn.
Nghĩ như vậy, giọng Càn Ninh đế dịu đi đôi phần, hỏi "Con ở đây làm gì?"
Cảnh Mục nghe vậy, bờ vai gầy yếu run lên, lại quỳ xuống "Phụ hoàng thứ tội! Nhi thần...!nhi thần chỉ là..."
Trong lòng Càn Ninh đế dâng trào một số cảm xúc không giải thích được, làm ông cảm thấy thư thái cả người.
Ông nhìn dáng vẻ này của Cảnh Mục, không khỏi càng thêm thương xót, thậm chí cúi xuống đỡ cánh tay của hắn, nói "Không cần sợ, đứng dậy trả lời."
Cảnh Mục đáp vâng, cụp mắt đứng dậy, nhỏ giọng nói "Nhi thần đến nghe các huynh đệ đọc sách."
"Ồ?" Càn Ninh đế cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi "Bọn nó đọc Đệ Tử Quy, trước kia con chưa từng đọc sao?"
"Năm đó thân phận nhi thần thấp kém, cơm áo không đủ, không thể mời được tiên sinh dạy học, lúc ở quân doanh thì biết được vài chữ, chứ chưa từng đọc sách." Cảnh Mục cúi đầu, nét mặt đăm chiêu, giọng nói lạc lõng trầm thấp, còn mang theo chút xấu hổ và tự ti.
Càn Ninh đế nghe vậy, nhất thời không có gì để nói.
Ông mơ hồ nhớ lại chuyện xưa giữa mình và Vân quý nhân.
Năm đó ông dường như thật sự yêu mến nàng, đến mức gần như không cần cả giang sơn.
Nhưng thời gian qua quá lâu, đế vương bạc tình, ông đã không còn nhớ khi đó thật sự là chân tình hay giả ý nữa.
Mỗi năm chỉ khi đến ngày giỗ của Vân quý nhân, ông mới đếm thăm lại chốn xưa, nhớ về quá khứ.
Nhưng, nếu ông của năm đó nhất định sẽ không để đứa trẻ của nàng lưu lạc đến bước này.
"Vậy con có từng nghĩ, con đọc sách để làm gì không?" hồi lâu sau, ông lên tiếng hỏi.
Cảnh Mục giống như đang bị chất vấn, ấp úng một hồi, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói "Con của phụ hoàng đều biết chữ làm văn, xuất khẩu thành thơ...!Cảnh Mục không muốn khác người."
"Ồ?" Càn Ninh đế đã quen nghe con trai của mình nói mấy câu như muốn trợ giúp phụ hoàng, báo đáp triều đình, không ngờ sẽ nghe được câu trả lời này "Chỉ vậy thôi sao? Sau khi biết chữ làm văn thì làm gì nữa, có từng nghĩ đến chưa?"
"......"
Cảnh Mục cúi đầu, dương như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Một lúc sau, hắn ngại ngùng xấu hổ cười nói "Cảnh Mục không biết.
Nguyện vọng từ nhỏ của Cảnh Mục là không lo cơm ăn áo mặc, có nhà che mưa che gió.
Những thứ này hiện giờ đã được phụ hoàng thực hiện cho nhi thần rồi.
Phụ hoàng là bá chủ thiên hạ, nhi thần không có gì báo đáp phụ hoàng, chỉ có thể nỗ lực đuổi theo các huynh đệ, không để phụ hoàng mất mặt."
Càn Ninh đế nghe vậy ngớ ra, kế đó giãn mày thư thái, bật cười vui vẻ.
"Trẫm đồng ý với con." sau một lúc, ông mang nét mặt tươi cười, nghiêm túc nói "Tiệc Quỳnh Lâm ba ngày sau, trẫm nhất định chọn cho con một sư phụ uyên bác nhất."
Cảnh Mục ngập ngừng, sau đó cúi đầu tạ ơn.
Nói đến đây, Càn Ninh đế cảm thấy hơi mệt, nhất là khi có gió xuân thổi qua, ông cảm thấy hơi lạnh.
Ông giơ tay triệu bộ liễn đến, rồi về điện Trấn Nguyên.
Ngồi trên bộ liễn, ông thầm nghĩ, dường như từ trên người Cảnh Mục, ông đã tìm được nguyên nhân tại sao khi đó mình lại yêu Vân quý nhân như vậy.
Trong hoàng cung này, chỉ có nàng tươi tắn hoạt bát, khiến ông chung tình yêu mến, vừa nhìn đã biết nàng khác với mọi người.
Chỉ khi ở bên nàng, ông mới thấy lòng mình bừng sáng, vạn vật đầy sắc màu.
Nghĩ đến đây, ông nói "Đến cung Tê Hà."
Cung Tê Hà, chính là nơi ở năm đó của Vân quý nhân.
Sau lưng ông, Cảnh Mục chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Càn Ninh đế.
Lúc này hắn dường như đã biến thành người khác, lưng đứng thẳng tắp, thân như tùng xanh, phong thái cả người như kẻ bề trên, không còn dáng vẻ thấp thỏm rụt rè.
Trên mặt hắn không có biểu tình, cũng không có cảm xúc.
Chỉ có đôi mắt ấy, lạnh như hồ băng, cảm xúc dâng trào như gió tuyết thấu xương phủ đất Bắc.
Vết thương ở chân Sơ Trường Dụ không hề nghiêm trọng, bị cưỡng ép ở trong nhà tịnh dưỡng hai ba ngày, y đã hoàn toàn bình phục.
Ba ngày này, y còn chẳng muốn tịnh dưỡng.
Thân thể của y, y biết rất rõ.
Kiếp trước làm thừa tướng hơn mười năm, trong tối ngoài sáng không biết đã bị ám sát bao nhiêu lần, bị thương nặng nhẹ vô số nhưng cũng chẳng sao, càng đừng nói đến vết thương nhỏ này.
Hơn nữa, chân phải của y tàn phế nhiều năm, suốt ngày đau nhức, sớm đã thành thói quen.
Vết sưng nhỏ hiện giờ càng không đáng nhắc đến.
Trong lòng y luôn nhớ đến đê trắng liễu rũ bên hồ Diên ngoài thành, đó là cảnh đẹp ngày xuân hiếm thấy ở thành Triệu Kinh này.
Kiếp trước khi còn là thiếu niên, ngày xuân mỗi năm y đều dạo chơi ở hồ Diên, sau đó bị bắt giam rồi trở thành thừa tướng ngày ngày bận rộn, tính ra cũng hơn mười mấy năm không ngắm cảnh đẹp này rồi.
Bây giờ sắc xuân vừa sang, chồi non của hàng liễu rũ đó hẳn là mang dáng vẻ khiến người khác yêu thích nhất.
Nhớ nhung thôi thúc, đúng thật là nhớ nhung thôi thúc người khác.
"Người vẫn muốn đến hồ Diên ngắm liễu sao?" lúc Không Thanh nghe y nói, liền đặt thuốc bên cạnh tay y "Lão phu nhân không cho người ra khỏi cửa phòng, còn nói nếu người ra khỏi viện này, sẽ đánh gãy chân nô tài.
Nếu người thật sự đến hồ Diên, nô tài