"Ta quan sát mọi người, thấy xương cốt của bọn họ như được nặn từ bùn đất.
Chỉ có Kính Thần như được tạo thành từ trúc xanh.
Ta vừa nhìn đã cảm thấy thân thiết, nhất định phải kết thân với Kính Thần."
Phàn Du An đã nói câu này khi họ lần đầu gặp nhau tại tiệc Quỳnh Lâm ở kiếp trước.
Phụ thân của Phàn Du An là tri phủ Hồ Châu, Phàn Du An xuất thân từ thư viện Nhạc Lộc ở Hồ Châu, kế thừa Nho giáo tiền triều.
Lần này, gã đạt được hạng ba đỗ Thám Hoa, bây giờ ngoài Sơ Trường Dụ, thì gã là người nổi bật nhất.
Kiếp trước tại tiệc Quỳnh Lâm, hai người vừa gặp như đã quen, từ đó trở thành bằng hữu chí cốt.
Lúc đó y kết giao bằng hữu vì cảm thấy vô cùng hợp ý, không hề nghĩ gì khác.
Đến khi y gặp nạn, bằng hữu có rất nhiều nhưng chỉ một mình Phàn Du An dám mạo hiểm vào ngục thăm y, cũng từ đó, Phàn Du An một bước lên mây dưới sự trợ giúp của y, rồi dựa vào kế sách của y, ngấm ngầm mưu tính Hoàng đế và các vị hoàng tử, đẩy Cảnh Mục lên ngôi.
Đam Mỹ Cổ Đại
Song, khi ấy Phàn Du An lại ra tay, muốn lấy mạng Sơ Trường Dụ.
Từ đó, Sơ Trường Dụ mới biết, ban đầu Hoàng thượng không phải ra lệnh dùng hình với y, chỉ bắt y vào ngục để tự sinh tự diệt.
Mà cai ngục lại trăm lần hành hạ, thậm chí đánh gãy một chân của y, chính vì tên cai ngục này đã bị Phàn Du An mua chuộc.
Kiếp trước, nếu không phải Cảnh Mục đến sớm một bước, cứu Sơ Trường Dụ từ trong tay tên cai ngục kia, e là Sơ Trường Dụ sớm đã thành vong hồn dưới đao của gã rồi.
Ánh mắt Sơ Trường Dụ lạnh đi, kế đó ho khan vài tiếng, ho đến mức hai chân đứng không vững, được Không Thanh bên cạnh dìu lấy.
"Sơ mỗ vô dụng, chịu không được gió núi." sắc mặt Sơ Trường Dụ trắng bệch, dựa vào Không Thanh, miễn cưỡng chống đỡ bản thân, cười nói "Các vị từ từ nói chuyện, tại hạ đi trước."
Ai nấy đều biết lúc y còn nhỏ từng nhảy xuống nước cứu người trong trời đông lạnh giá, mắc phải hàn chứng, liền vội vàng từ biệt y, nói lát nữa gặp lại trong yến tiệc.
Sơ Trường Dụ cũng chắp tay chào, được Không Thanh dìu, xoay người đi vào lâm viên Yến Sơn, không nhìn cỗ xe ngựa đang từ từ dừng lại lấy một lần.
"Thiếu gia?" Không Thanh bị dáng vẻ yếu ớt của y dọa sợ, trong lòng thầm nghĩ, ở trong nhà dưỡng bệnh quá lâu, mới ra gió một chút lại cảm lạnh rồi.
Đi chưa được vài bước, Không Thanh đã khẩn trương nhỏ giọng hỏi "Thiếu gia có phải cảm lạnh rồi không? Nô tài quay lại xe lấy áo choàng cho người nha?"
"Cuối cùng cũng thoát thân rồi." bước chân Sơ Trường Dụ vẫn không vững, nhưng giọng nói lại đầy khí thế "Lười nói chuyện với bọn họ, còn không bằng vào trong uống trà."
"Thiếu gia?" Không Thanh ngây người, rồi thấy thiếu gia đang híp mắt cười với mình.
Không Thanh chỉ biết thiếu gia là một người có tấm lòng rộng mở, nhưng chưa từng phát hiện y còn có dáng vẻ tâm cơ này.
Sửng sốt hồi lâu mới dở khóc dở cười "Thiếu gia, người thật là...! Ai cũng nói tiệc Quỳnh Lâm này là cơ hội để kết giao bằng hữu, thiếu gia thì ngược lại.
Vậy người đến yến tiệc này, không phải là vì muốn ăn chùa mấy món ngon của Hoàng thượng đó chứ?"
Sơ Trường Dụ chẳng quan tâm nói "Một chút tình nghĩa cũng không có, có gì đáng kết giao?"
"Sau này nếu gặp phải chuyện gì, cũng có vài bằng hữu giúp đỡ mà!"
Sơ Trường Dụ nghe vậy, chỉ cười lạnh một tiếng.
"Chuyện Sơ Trường Dụ ta gặp phải, bọn họ làm sao giải quyết được?"
Khi mặt trời lặn xuống Yến Sơn, cũng là lúc khai tiệc.
Các tân khoa Tiến Sĩ đã tập trung đầy đủ trong chính điện ở lâm viên Yến Sơn, khung cảnh náo nhiệt sôi nổi.
Sơ Trường Dụ ốm yếu ngồi nghiêng ngả ở đó.
Làn da của y vốn đã trắng, bây giờ bày ra dáng vẻ không hề có tinh thần gì, càng trở nên nhợt nhạt yếu ớt.
Nếu có người tới bắt chuyện, y sẽ ngồi thẳng dậy, vui vẻ cười đáp lời, rất có phong thái lễ độ, khiêm tốn và dễ gần gũi.
Nhưng nói chưa được hai câu, y lại ho khan vài tiếng, người đến bắt chuyện đều cảm thấy bản thân đến không đúng lúc, trong lòng thấy áy náy, không hỏi được mấy câu đã rời khỏi.
Vài cử nhân có nhà ở trong kinh như đang đánh trống trong lòng.
Tuy nói Sơ tam thiếu gia này bị bệnh từ nhỏ, ngoài mùa đông mặc có dày hơn một chút, cũng không có gì khác biệt.
Chẳng lẽ cả tiết xuân se lạnh, cũng có thể làm tân khoa Trạng Nguyên cảm lạnh?
Đúng lúc này, một nén bạc vụn từ phía sau bay tới, đập trúng lưng y.
Lực của nén bạc vụn này rất nhỏ, nó rạch một đường thẳng bay tới như ám khí, khi trúng lưng Sơ Trường Dụ thì lại như chuồn chuồn đạp nước.
Y quay đầu, thấy một thanh niên tuấn tú ôm kiếm tầm hai mươi tuổi, mặc giáp nhũ đỏ bạc của đội trưởng nhất đẳng Cấm quân, oai phong lẫm liệt tựa vào cây cột chạm khắc nhìn y cười.
Đới Văn Lương.
Sơ Trường Dụ nhìn thấy, mắt mày cong cong cười rộ lên, còn cầm ly rượu trên bàn lắc lắc kính rượu từ xa.
Người này là bằng hữu tốt của nhị huynh Sơ Trường Triệt.
Hai người này cùng lớn lên, dáng vẻ nghịch ngợm y như nhau.
Sau này, Sơ Trường Dụ ra đời, trước năm tám tuổi xảy ra chuyện đó, cũng từng cùng hai người này chơi đùa, Đới Văn Lương như huynh trưởng ruột thịt của y.
Kiếp trước vì chuyện của Sơ gia, Đới Văn Lương chọc giận Hoàng đế, bị sung quân đến biên giới Tây Nam diệt thổ phỉ.
Khi chiến thắng quay về, Sơ Trường Dụ sớm đã biến thành một người khác.
Chưa tới nửa năm, Đới Văn Lương xin từ chức về nhà, trước năm ba mươi, mang theo gia quyến rời kinh, không hề quay lại.
Những gì Đới Văn Lương nói lúc đó vẫn còn văng vẳng bên tai Sơ Trường Dụ.
"Sơ Trường Dụ, nếu ta sớm biết thế này, ta nên chết quách ở biên giới phía Nam.
Thà chết còn hơn nhìn thấy hậu nhân Sơ gia biến thành bộ dạng này!"
Sơ Trường Dụ khi đó đang ngồi trên xe lăn, bị giọng điệu và ánh mắt của Đới Văn Lương như gai nhọn đâm vào tim, gần như không thể thở được, chỉ đành cười lạnh một tiếng, nói "Huynh không có thù sâu nợ máu, dĩ nhiên huynh không hiểu.
Người đâu, tiễn khách."
Đây là những lời cuối cùng hai người họ nói ở kiếp trước.
Sơ Trường Dụ đã nhiều năm không thấy Đới Văn Lương cười vui vẻ thế này với mình.
Đới Văn Lương thấy y nhìn sang, vội chuyển kiếm đang ôm trong lòng sang tay phải, tay trái vẽ vời như đang nói gì đó.
Khoảng cách quá xa, Sơ Trường Dụ