Trưa ngày thứ tư, Quách Hàn Như trở về phủ Trực Lệ.
Quách Hàn Như là một vị quan luôn tận tâm dốc sức làm việc.
Trong thời gian ba ngày, ông luôn ở bên bờ đê, e là chưa từng nghỉ ngơi ngày nào.
Khi về cả người đen nhẻm, gầy đi một vòng, trông tháo vát nhưng lại khá đáng thương.
Ông gặp Sơ Trường Dụ, việc đầu tiên là báo cáo chi tiết tình hình tuần tra.
Vốn đê điều không có vấn đề gì, nhưng thân là đệ tử của người phụ trách xây đê, Quách Hàn Như lấy làm vinh dự, nói mãi không ngừng.
Báo cáo xong, Quách Hàn Như lấy một túi đựng vài đặc sản địa phương đưa cho Sơ Trường Dụ và Cảnh Mục.
"Vốn không muốn chậm trễ thời gian vì mua số đồ vặt vãnh này." Quách Hàn Như cười ngượng ngùng nói với Sơ Trường Dụ "Nhưng phu nhân tại hạ là người coi sóc trong nhà, mỗi lần ra ngoài tại hạ đều mang về chút đồ dùng cho phu nhân, nên cũng mang một ít cho Sơ đại nhân và vương gia."
Đồ ông tặng không có gì quý giá.
Toàn là thức ăn hoa quả đặc trưng ở địa phương.
Lần đầu tiên Sơ Trường Dụ thấy một quan viên thật thà chất phác như vậy, cảm tạ nói "Quách đại nhân tốn kém rồi."
Đối với Quách Hàn Như, quả thật rất tốn kém.
Trước đó, Sơ Trường Dụ có phái người đến Cổ Đổng Các mua hai món trang sức châu báu, vì vậy khi rời khỏi phủ Trực Lệ đã đưa cho Quách Hàn Như.
Quách Hàn Như từ chối, Sơ Trường Dụ bèn nói với ông "Vật này không phải Sơ mỗ tặng đại nhân.
Xem như Sơ mỗ tặng cho Quách phu nhân, cảm ơn bà ấy coi sóc chu toàn việc nhà, để Quách đại nhân an lòng làm quan trong triều, không cần lo lắng chuyện gì."
Quách Hàn Như nghe vậy chỉ đành cảm tạ, cười nói với Sơ Trường Dụ "Khi nào Sơ đại nhân có thê tử, hạ quan sẽ gửi quà đáp lễ."
Sơ Trường Dụ chưa kịp mở miệng, Cảnh Mục bên cạnh đã ậm ừ.
"Sơ đại nhân có biết, Lý đại nhân ở phía Nam đã mất rồi?" Quách Hàn Như dừng một chút, chợt nhớ ra, bèn hỏi Sơ Trường Dụ.
"...!Lý đại nhân?" Sơ Trường Dụ nghe vậy cau mày "...!Lý đại nhân nào?"
Quách Hàn Như nói "Là Lý đại nhân vừa được cử đi trị thủy sông Hoàng Hà."
Sơ Trường Dụ nhíu mày "Sao lại đột ngột như vậy?"
Quách Hàn Như thở dài, ghé sát gần y, nhỏ giọng nói "Hôm qua mới có tin nói là không cẩn thận rơi xuống sông Hoàng Hà chết đuối.
Nhưng có người lại nói gã vốn đồng lõa với Công bộ Tiền đại nhân.
Tiền đại nhân thất thế, nên gã sợ tội tự sát."
Sơ Trường Dụ cau mày.
"Hạ quan còn nghe nói, Bệ hạ định phái hạ quan hoặc Sơ đại nhân đến lấp chỗ trống." Quách Hàn Như nói "Tuy hạ quan bằng lòng vì Bệ hạ cống hiến sức lực, nhưng trong nhà còn mẫu thân bệnh nặng, không thích hợp đi xa.
Lần đi này có thể mất ba đến năm năm, hạ quan thì chẳng sao, chỉ sợ mẫu thân đợi không được.
Sơ đại nhân còn trẻ, là thời cơ tốt để kiến công lập nghiệp.
Hạ quan bèn nghĩ, trao cơ hội này cho Sơ đại nhân."
Nói đến đây, Quách Hàn Như nhìn về phía Sơ Trường Dụ nói "Sơ đại nhân, không biết người thấy thế nào?"
Sơ Trường Dụ không lên tiếng.
Một lúc sau, Sơ Trường Dụ giả như không nghe thấy ông nói gì, cười nói "Quách đại nhân vừa về, đi đường mệt nhọc còn ở đây bàn chuyện với Sơ mỗ.
Chi bằng đến phòng ăn, bày tiệc tẩy trẩn cho Quách đại nhân?"
Quách Hàn Như thấy y lảng tránh chủ đề, lại dẫn đầu đi trước, chỉ có thể thở dài đi theo phía sau.
Trời tối, Cảnh Mục đúng hẹn đến.
Lúc hắn đến, đèn trong phòng Sơ Trường Dụ vẫn còn sáng.
Y đang ngồi bên ánh nến đọc sách.
"Thiếu phó." Cảnh Mục vừa thấy Sơ Trường Dụ liền vội vàng nói "Người không được đồng ý với Quách Hàn Như."
Sơ Trường Dụ dán mắt vào sách, trong lòng đang phiền não chuyện này.
Lòng y rối bời nên khi ngước mắt lên, ánh mắt hơi đờ đẫn.
Cảnh Mục chỉ nhìn y một cái, bèn kéo y từ ghế sập ôm vào lòng.
Sơ Trường Dụ sửng sốt, sau đó trầm giọng nói "Ngươi yên tâm, ta chưa đưa cuốn sách lược kia cho Hoàng thượng."
Sau đó, không đợi Cảnh Mục lên tiếng, y đã giơ tay vỗ vỗ lưng Cảnh Mục an ủi "Ta đã tính rồi, đợi Quách Hàn Như xuống phía Nam, sẽ giao sách lược kia cho ông ấy.
Tuy năm nay lũ lụt đặc biệt nghiêm trọng, nhưng cuốn sách lược kia dư sức xử lý nó."
Cảnh Mục còn tưởng mình nghe lầm.
Sơ Trường Dụ ngẩng đầu, thấy Cảnh Mục ngơ ngác nhìn mình.
Cảm xúc trong đôi mắt ấy từ ngẩn ngơ đến hoang mang rồi đến mừng rỡ khó tin.
Hắn kéo Sơ Trường Dụ vào lòng, ôm thật chặt, giống như muốn hòa người này vào máu xương của mình.
Sơ Trường Dụ thấy bộ dạng của hắn, khóe miệng nở nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa ấm áp, đồng thời giơ tay ôm Cảnh Mục.
Hai người cứ như vậy đứng ôm nhau dưới ánh đèn.
Qua một lúc lâu cũng không ai nói gì.
Hai vai Sơ Trường Dụ bị Cảnh Mục ôm đến phát đau, bèn giơ tay đẩy hắn một cái.
Nhưng Cảnh Mục mặt vẫn áp chặt vào đỉnh tóc y, cười hỏi y "Thiếu phó."
"Hửm?"
"Người có phải cũng yêu ta không?" hắn hỏi "Kiểu mà rất rất yêu ấy."
Mặt Sơ Trường Dụ nóng lên, khẽ cười một tiếng, đẩy đẩy hắn "Tên ngốc này, cả ngày chỉ biết ghen tuông --- mau buông ra, tay ngươi to như vậy, làm ta đau rồi."
Cảnh Mục lúc này mới cười ngây ngô buông y ra.
"Thiếu phó vừa nãy nghĩ gì vậy?" Cảnh Mục cười cười, lấy quyển sách trong tay y tùy ý lật vài trang rồi thảy lên bàn, sau đó giơ tay xoa bóp bả vai y.
Sơ Trường Dụ dừng một chút, sau đó thản nhiên nói "Vừa nãy ta nghĩ, không biết mẫu thân của Quách Hàn Như qua đời lúc nào.
Chắc vẫn còn sống khỏe mấy năm nữa, cụ thể là năm nào thì ta quên rồi."
Cảnh Mục nghe vậy không chút nghi ngờ, nói "Còn có tám chín năm nữa, có thể đợi Quách Hàn Như về.
Tuy sức