Sơ Trường Dụ cảm thấy vô cùng buồn cười.
Gia đình họ còn chỗ cần dùng, lời ngon ngọt của Càn Ninh đế như chẳng cần tiền mà trút hết lên nhà họ.
Đợi đến khi thiên hạ thái bình, không cần tướng sĩ chinh chiến sa trường, thì bắt đầu nghi ngờ họ, hận không thể loại bỏ họ càng sớm càng tốt.
Kiếp trước, Càn Ninh đế nghĩ như vậy, quả nhiên đã làm như vậy.
Nhưng Sơ Trường Dụ không còn lòng dạ so đo chuyện cũ này với Càn Ninh đế.
Kiếp này, Sơ gia vẫn chưa bị ông nghi ngờ, mình xuống phía Nam trị thủy cũng cần thời gian ba năm.
Vì lý do này, Càn Ninh đế cũng không dám động vào y.
Đợi y trị tốt sông Hoàng Hà, Càn Ninh đế còn sống hay không vẫn còn là ẩn số.
Nhưng......
Nhưng Cảnh Mục thì sao?
Hoàng Hà và Triệu Kinh cách nhau ngàn dặm, y vài năm không thể quay về, chứ đừng nói đến chuyện gặp nhau.
Hơn nữa, mình đã hứa với Cảnh Mục.
Dù không hứa, trong lòng y cũng không muốn rời xa hắn.
Dựa vào cuốn sách lược trị thủy của y, dù là ai cũng có thể kiểm soát lũ lụt ở phía Nam, càng đừng nói đến Quách Hàn Như dày dạn kinh nghiệm.
Nhưng điều làm y không hiểu được là hành động của mẫu thân.
Ngày thường mẫu thân chưa từng bước vào thư phòng của y, chứ đừng nói đến chuyện lục lọi đồ đạc của y.
Do đó trước khi y đi, bản thảo vẫn đặt trên bàn, không hề sắp xếp lại.
Vậy tại sao mẫu thân lại đột nhiên xem bản thảo của y, còn trực tiếp dâng cho Hoàng đế?
Chẳng trách Tổng đốc Trực Lệ liên tục chúc mừng y.
Ngày hôm nay, tâm trí Sơ Trường Dụ rối bời.
Hận thù, oán trách, nghi hoặc, bất an đan xen, y không biết làm sao mình về được phủ tướng quân.
Vốn y đi cả ngày đường, thân thể đau nhức, tinh thần phờ phạc.
Cả đoạn đường như bị ai chèn ép, cảm thấy mệt mỏi vô hạn ập đến.
Y xuống xe ngựa, không đi tìm Lý thị, trực tiếp trở về viện của mình.
Hiện giờ thần kinh của y căng như dây đàn, vừa chạm vào đầu óc sẽ tê dại.
Y quyết định đi ngủ trước, sáng mai sẽ đến gặp Lý thị hỏi rõ mọi chuyện.
Nào ngờ, trời đã khuya như vậy, Lý thị vẫn còn đợi trong phòng y.
Sơ Trường Dụ vào cửa, thấy hạ nhân theo sau tự giác dừng bên ngoài, không theo vào.
Y vừa vào, thấy hạ nhân trong phòng đều lui ra ngoài, chỉ còn Lý thị đứng đó quay lưng về phía y.
"Mẫu thân." Sơ Trường Dụ khàn giọng gọi một tiếng.
"Về rồi?" Lý thị xoay người, nét mặt vẫn bình thường, thấy y vào liền bước tới cởi áo choàng trên người y "Đi đường có mệt không?"
Sơ Trường Dụ ấn thái dương, cung kính nói "Bẩm mẫu thân, hết thảy đều tốt."
Y dừng một chút, định hỏi Lý thị chuyện sách lược trị thủy.
Nhưng y còn chưa mở miệng, đã thấy Lý thị bình tĩnh nhìn y từ trên xuống dưới, kế đó ánh mắt dừng lại bên hông y.
"Đổi ngọc bội rồi?" bà chậm rãi đi hai bước, tới trước mặt Sơ Trường Dụ, cầm khối ngọc Lam Điền, hỏi "Sao không đeo ngọc bội lúc trước?"
Chỉ một cái liếc mắt, bà nhận thấy ánh sáng lấp lánh trên khối ngọc, cầm nó trên tay lại cảm giác được sự ấm áp dịu dàng.
"Vâng." Sơ Trường Dụ nói "Ngọc bội đó vỡ rồi, con tự mình mua ngọc bội khác."
Lý thị vẫn bình tĩnh "Sao lại mua thứ đắt như vậy?"
Sơ Trường Dụ nói "Hàng giả."
Sơ Trường Dụ không biết nhìn hàng, Lý thị lại biết nhìn hàng.
Vì thế Sơ Trường Dụ vừa dứt lời, sắc mặt Lý thị biến đổi, ôn hòa trên mặt biến mất, thay vào đó là một loại biểu cảm tức giận và xấu hổ đan xen chưa từng thấy.
Kế đó, một cái tát nặng nề giáng xuống mặt Sơ Trường Dụ.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu Lý thị đánh y.
Đầu óc Sơ Trường Dụ lúc này vốn đã choáng váng, lại bị cái tát bất ngờ này làm cho chóng mặt, bước chân loạng choạng ngã sang một bên, một bên đầu đập vào đồ trang trí trên tường.
Mà bàn tay thay vì bảo vệ đầu, trong tiềm thức đã tách khối ngọc Lam Điền ra khỏi bức tường.
"Nghịch tử!" Lý thị tức giận nói.
Trước đây bà chưa từng đỏ mặt tranh cãi với người khác, trừng mắt tức giận, cả giọng cũng vỡ "Con tưởng không ai biết mấy chuyện bẩn thỉu con làm ở Trực Lệ phải không!"
Sơ Trường Dụ dựa vào tường, chưa kịp đứng vững, Lý thị đã xông tới đánh mạnh lên người y.
Lúc này, mặt Sơ Trường Dụ đau rát, một bên đầu choáng váng đau đớn.
Những cú đấm của Lý thị đánh lên người y không đau chút nào, nhưng những lời bà nói lại từng chút đâm vào tim y.
"Mẹ nuôi con lớn như vậy, cũng không bảo con kiến công lập nghiệp, không ngờ con làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy! Bệ hạ bảo con dạy dỗ Nhị điện hạ, sao con có thể làm ra chuyện bẩn thỉu đó! Khốn kiếp, con có xứng đáng với ai không! Con đọc nhiều sách thánh hiền, đã đọc đi đâu hết rồi hả!"
Sơ Trường Dụ đứng đó dựa vào tường, không trốn cũng không cản.
Y cắn răng cụp mắt, một tay cầm ngọc Lam Điền, mặc cho Lý thị khóc lóc đánh y.
Một lúc sau, Lý thị dừng lại, đứng đó lặng lẽ khóc.
Điều mà Sơ Trường Dụ không chịu được nhất là thấy bà khóc.
Trượng phu, con trai, con gái của Lý thị đều ở biên quan, một mình bà gánh vác cái nhà này, ngày thường bà rất mạnh mẽ.
Lần trước, tin tức tử trận huynh trưởng của Sơ Trường Dụ truyền về, Lý thị không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt mọi người, tự mình lo liệu hậu sự cho huynh trưởng.
Sơ Trường Dụ còn nhớ Lý thị an ủi Cố Lan Dung, nói "Nam nhi Sơ gia nên vì bảo vệ nước nhà mà chết trên sa trường, Khác nhi vì bảo vệ quốc gia mà chết, không có gì phải đau buồn."
Sơ Trường Dụ cụp mắt, trầm mặc không nói, chỉ cảm thấy noãn ngọc trong lòng bàn tay nóng rực.
"Nói mẹ biết, có phải thật không." Lý thị sụt sùi, nước mắt không ngừng rơi, gắt gao nhìn chằm chằm y "Chuyện giữa con và Nhị điện hạ, có phải thật không."
Sơ Trường Dụ cụp mắt, không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Lý thị nhìn chằm chằm y một lúc, sau đó lại giơ tay bắt đầu đánh y.
"Sao con không phủ nhận, Kính Thần, sao con không giải