Sau hai ngày, chỉ có hai ba phần người trong thành Hồ Châu đến báo danh.
Những thanh niên ở lại thành lập một đội gồm năm mươi ngàn người, còn người già và phụ nữ tổ chức một đội hậu cần chăm sóc trẻ em và nấu ăn cho binh sĩ.
Có một phú thương Hồ Châu độ tuổi bảy mươi quyên góp hết gia sản của mình.
Sau hai ngày, có thể nói Sơ Trường Dụ như hổ mọc thêm cánh, dù không đủ để chống lại một trăm ngàn quân phản loạn, nhưng so với y dự tính đã tốt hơn rất nhiều.
Y thầm nghĩ, nhất định sẽ chờ được viện binh đến.
Đêm ngày thứ ba, khôi giáp được chuyển đến chỗ ở của y.
Y tập hợp hai ngàn nhân mã, đêm nay canh giữ bờ sông Hoàng Hà.
Bờ đê mà y xây trước đó đủ tốt để trú ẩn.
Vốn lần đi này rất nguy hiểm, tuy không đến mức thập tử nhất sinh, nhưng vài tướng lĩnh Hồ Châu không cho y dẫn đội.
Nhưng Sơ Trường Dụ nghĩ cuộc tập kích này sẽ chiến thắng bất ngờ, thế nên y không yên tâm giao cho ai khác.
Sơ Trường Dụ mặc giáp, cầm trường thương, chuẩn bị rời phủ.
Khôi giáp này là kiểu thống nhất của tướng quân Đại Khải, giáp bạc tua đỏ, bên ngoài khoác chiến bào đỏ sẫm.
Không Thanh sợ vào đêm y sẽ nhiễm lạnh, nên đặc biệt tìm một nha hoàn cẩn thận may thêm đệm đầu gối và cổ tay trên giáp của y, giúp y tránh cái lạnh khắc nghiệt.
Vì chuyện này mà Không Thanh đã bị Sơ Trường Dụ mắng vài câu.
Vũ khí đặc thù của Sơ gia là trường thương.
Cả tỷ tỷ của y ra chiến trường cũng cầm thương dài bảy thước.
Trường thương sắc bén dễ đâm, đặc biệt khi dùng trên lưng ngựa.
Mũi thương qua đâu, nơi đó không còn bóng người.
Sơ Trường Dụ đứng trước gương, người mặc giáp trong gương kia có hơi không quen.
Từ năm y tám tuổi rơi xuống nước, chưa từng ra biên cương.
Y thấy huynh trưởng mặc thế này, thấy tỷ tỷ mặc thế này, cũng thấy phụ thân mặc thế này, nhưng đây là lần đầu tiên y mặc bộ giáp nặng nề này.
Y bất giác nhận ra, trước đây y luôn được bảo vệ dưới đôi cánh.
Bây giờ, y phải bảo vệ dân chúng sau lưng như từng người trong Sơ gia.
Ánh mắt của thanh niên trong gương dần trở nên kiên định.
Lúc này, y nhìn nghiêng, thấy khối ngọc bội nằm yên trên bộ y phục được gấp gọn.
Ngọc bội này xanh lục bảo trong suốt, tỏa sáng lặng lẽ dưới ánh nến.
Sơ Trường Dụ ngẩn người, như ma xui quỷ khiến cầm ngọc bội lên.
Y cầm lên lại không muốn đặt xuống.
Nhưng y sắp ra chiến trường, ngọc bội này tuyệt đối không thể đeo bên người.
Y đặt ngọc bội xuống, lát sau lại cầm lên, sau đó bỏ trường thương xuống, nhét nó vào trong ngực.
Ngọc bội vừa hay nằm ngay tim y.
Lúc y cầm thương xoay người lại, bất ngờ nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang đứng ở cửa.
Sơ Tầm Chi không đi giày, đôi bàn chân nhỏ mũm mĩm, mái tóc đen buông xõa, dựa vào khung cửa nhìn y.
Sơ Trường Dụ sửng sốt, đi tới ngồi xổm xuống, ôm cô bé, để cô bé ngồi trên đùi mình, hỏi "Sao vẫn còn chưa ngủ?"
Sơ Tầm Chi lắc đầu, không trả lời mà hỏi lại "Cha sắp ra chiến trường sao?"
Sơ Trường Dụ ngập ngừng, sau đó lắc đầu nói "Không phải, cha đi làm chút việc, nửa đêm sẽ về."
Giọng Sơ Tầm Chi trong trẻo mềm mại như sáp lúc này có hơi nhỏ.
Cô bé nói "Cha nhất định phải về đó."
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ cười gật đầu "Sẽ về mà."
Sơ Tầm Chi lại nói "Dù cha có ra chiến trường, cũng nhất định phải về."
Sơ Trường Dụ cười nói "Cha không ra..."
Miệng Sơ Tầm Chi chợt mím lại, nước mắt nói chảy là chảy, trào ra khóe mắt.
"Cha lừa con." cô bé nhẹ giọng nói, giọt nước rơi xuống.
Sơ Trường Dụ hoảng sợ.
Lúc này, Không Thanh đã xông vào, muốn giục y rời thành.
Sơ Trường Dụ giơ tay lau nước mắt cho Sơ Tầm Chi, bộ giáp lành lạnh chạm vào gò má ửng hồng của cô bé.
Sơ Trường Dụ mở miệng muốn nói gì đó, lại không nói ra được.
Y ngập ngừng, rồi dứt khoát đứng dậy, một tay cầm thương, một tay ôm Sơ Tầm Chi, nhét cô bé vào vòng tay của Không Thanh.
"Ta đi đây." Sơ Trường Dụ trầm giọng nói, sau đó đi ra ngoài.
"Thiếu gia!" lúc này Không Thanh gọi y lại.
Sơ Trường Dụ quay đầu, thấy Không Thanh ôm Sơ Tầm Chi đứng dưới ánh đèn ấm áp.
"...!lão phu nhân đã mất đại thiếu gia rồi." Không Thanh thấp giọng nói.
Sơ Trường Dụ ngẩn một lát, thấp giọng ừm một tiếng, xoay người bước đi, không quay đầu nhìn lại.
Trác Nhân Nhạc chọn lúc tối nhất trước bình minh để qua sông.
Hai ngày qua, Sơ Trường Dụ đã nghiên cứu cuộc sống và những gì Trác Nhân Nhạc làm gần đây.
Người này là một kẻ thô kệch xuất thân quân ngũ, không có văn hóa nhưng lại khá thông minh.
Bản thân hắn làm một vị tướng trẻ, cũng đọc qua binh thư mấy năm, nhưng hành quân đánh trận toàn dựa vào thường thức của mình.
Cho nên người này thích mạo hiểm hành quân, không theo quy luật, phần lớn bố trí đội hình theo cảm tính.
Một người như thế lại có thể dấy binh khởi nghĩa, trong thời gian ngắn lôi kéo được nhiều người như vậy, còn nghĩ ra cách khiến Sơ Trường Dụ gánh tội, đoán chừng nhất định có người khác đứng sau hắn.
Nói ra cũng lạ, dù người đứng sau vạch sẵn kế hoạch cho hắn, nhưng rất ít khi hỏi đến chuyện hành quân đánh trận, như thể không quan tâm chính quyền có lập được hay không.
Điều này khiến Sơ Trường Dụ nghi ngờ.
Chẳng lẽ người đứng sau quan sát ở trong triều đình.
Y không muốn nghĩ chuyện này, bây giờ cũng không nghĩ được rõ ràng.
Tuy nhiên, chuyện này cũng cho y ích lợi rất lớn, ít nhất là tình hình trước mắt, Trác Nhân Nhạc này rất dễ đối phó.
Trên giáp của Sơ Trường Dụ đã tụ lớp sương dày, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng thuyền đang chạy trên sông Hoàng Hà.
Y đứng dậy, thấy những chiếc thuyền trên sông không thắp đèn để che giấu tai mắt.
Sơ Trường Dụ ra hiệu cho vài tiểu tướng lĩnh làm theo kế hoạch của y, bắn hơn một ngàn mũi tên từ bờ đê phía Tây.
Ánh trăng phản chiếu lờ mờ trên mặt sông nên có thể nhìn thấy bóng người.
Ngược lại, còn Sơ Trường Dụ đang ở trong tối.
Tức thì, người trên một