Sơ Trường Dụ lần nữa tỉnh lại đã nằm ở trên giường.
May là lúc đó y đã cố hết sức ngăn chặn, nên thanh đao không đâm vào ngực mà rạch một nhát nặng vào vai.
Tuy nhát đao này sâu nhưng lại đi theo chiều dọc, chỉ tổn thương da thịt chứ không tổn thương tim phổi.
Y mở mắt thấy Không Thanh đang đứng cạnh giường với đôi mắt đỏ ửng.
Thấy y tỉnh lại, Không Thanh vội đưa nước tới bên môi Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ giơ tay đẩy cái ly cản trở y nói ra.
"Trận chiến bây giờ thế nào?" y cau mày hỏi "Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Thiếu gia mới ngủ ba canh giờ." Không Thanh lau nước mắt "Ba canh giờ này, thiếu gia ngủ không được ngon, không ngừng nói mơ, còn gặp ác mộng."
"Ta hỏi trận chiến thế nào." Sơ Trường Dụ lặp lại.
"Đám phản quân kia đã đóng quân ngoài thành." Không Thanh vội nói "Trước mắt chưa công thành, mà nói sẽ phái sứ giả vào đây, hiện giờ tri phủ đại nhân và các tướng quân vẫn chưa quyết định, muốn đợi người tỉnh lại mới ra quyết định."
Lúc này, Sơ Trường Dụ mới thở phào nhẹ nhõm, giơ tay sờ sờ lồng ngực vốn đang đau dữ dội "Đi tìm Trịnh đại nhân đến đây."
Sau đó, hai tay y cảm thấy trống rỗng, nét mặt chợt đổi.
"Ngọc bội của ta đâu?" y cau mày hỏi, sau đó định đứng dậy.
Không Thanh vội đỡ y "Thiếu gia, đừng làm rách vết thương!"
Lúc này, một giọng nói non nớt dịu dàng từ bên giường truyền đến "Con đi lấy cho cha!"
Sơ Trường Dụ phát hiện Sơ Tầm Chi đang nằm ở mép giường.
Y vừa mở miệng, đã thấy cô bé đi chân trần chạy đến trước bàn, cẩn thận cầm khăn tay rồi chạy lại.
Đôi mắt của cô bé lúc này đỏ hoe, trông rất đáng thương.
Nhưng cô bé lại giả vờ như chưa từng khóc, cầm khăn tay đưa tới trước mặt Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ xoa xoa đầu cô bé, khiển trách "Sao cứ không đi giày." sau đó, y nhìn khăn tay thì sững sờ.
Nguyên khối ngọc bội bây giờ đã nứt làm hai.
Sơ Trường Dụ muốn giơ tay sờ, nhất thời không dám nhận lấy.
Y nhìn chăm chăm vào hai khối ngọc, cảm thấy cơn đau âm ỉ trong lòng còn đau hơn vết thương trên người.
Y không nói gì, nhưng môi y dần mím lại.
Không Thanh vội giải thích "Thiếu gia, may là người mang theo ngọc bội này.
Đại phu nói vết thương của người trên nông dưới sâu, nếu không phải do khối ngọc này đỡ thì thanh đao đã đâm vào tim người rồi."
Sơ Trường Dụ giơ tay chạm vào ngọc bội.
"Vẫn đeo được." y thì thầm.
Kế đó y cầm khăn tay, từ từ đặt nó vào chiếc hộp bên gối đầu giường.
Không Thanh nói "Khối ngọc này đúng là có thể hộ thân.
Vào thời điểm quan trọng, còn có thể cứu mạng."
Sơ Trường Dụ hơi sửng sốt, nhớ lúc đầu Cảnh Mục cố chấp mua cho mình khối ngọc bội này, cũng từng nói như vậy.
Y chợt thấy tim đau âm ỉ, đến nỗi hai tay đặt trên chăn run lên.
Y nhắm mắt thở dài một hơi, khó chịu đến mức không thở nổi.
Lạnh, đau và cô đơn cùng nhau ập đến.
"Đi đi." Sơ Trường Dụ thấp giọng nói "Gọi Trịnh đại nhân đến, phản quân còn chờ ngoài thành."
Không Thanh ngập ngừng, sau đó kéo Sơ Tầm Chi ra ngoài.
Sơ Trường Dụ lệnh tri phủ Hồ Châu phái người truyền tin, nói sứ giả bên kia một mình đến rìa thành, người trong thành thả sọt xuống, dùng dây thừng kéo vào thành.
Đàm phán xong, sẽ cho dây thừng thả sọt xuống đưa sứ giả rời thành.
Sứ giả vào thành Hồ Châu đúng giữa trưa.
Trong số bốn thành bị công phá trước đó, không thành nào được đãi ngộ như Hồ Châu.
Có lẽ do phe mình liên tiếp thắng lợi, thậm chí trên mặt sứ giả còn có biểu hiện đắc ý.
Gã bước vào phủ nha, thấy tri phủ Hồ Châu, không nói một lời cũng không chào, chỉ lắc đầu.
"Ngươi có ý gì?" tri phủ Hồ Châu thấy dáng vẻ kiêu ngạo của gã nhíu mày hỏi.
Sứ giả cười nói "Tại hạ muốn gặp Sơ đại nhân."
Tri phủ Hồ Châu cười lạnh "Sơ đại nhân há có phải là người ngươi muốn gặp là gặp?"
Sứ giả không trả lời, vén vạt áo thản nhiên ngồi xuống ghế một bên, rồi cứ thế ngẩng đầu nhìn tri phủ Hồ Châu.
Phó tướng bên cạnh tức tròn mắt, rút thanh kiếm bên hông phát ra tiếng leng keng, muốn bước tới lấy mạng gã này.
Sứ giả án binh bất động, tri phủ Hồ Châu tóm lấy phó tướng.
"Không được tức giận." tri phủ Hồ Châu nói "Hai quân giao chiến, không chém sứ giả."
Phó tướng mắng một tiếng, thu kiếm vào vỏ.
Sứ giả cười nói "Các vị đại nhân, thời gian của ta không thể lãng phí.
Trác tướng quân của chúng ta đã hạ lệnh, nếu đến tối ta không về, sẽ trực tiếp công thành.
Trác tướng quân không cho các vị thời gian quá nhiều, mong các vị suy nghĩ kỹ." nói đến đây, gã nhàn nhã cầm tách trà trên bàn, cụp mắt uống trà.
Hai bên cứ giằng co bế tắc như vậy đến nửa canh giờ.
Tri phủ Hồ Châu ngày càng lo lắng, nhưng sứ giả không hề gấp gáp.
Tri phủ Hồ Châu thấy dáng vẻ tự tin của gã, thì nhớ lại tình cảnh tổn hại thảm khốc của hai ngàn người hôm qua, ông không thể ngồi yên được nữa.
"Đi mời Sơ đại nhân qua đây." ông thì thầm với người bên cạnh.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói trong trẻo điềm tĩnh.
"Sao thế?" trong giọng nói người trước cửa mang theo ý cười "Các hạ quá đề cao Sơ mỗ rồi, không có Sơ mỗ thì không thể đàm phán?"
Mọi người trong phòng nhìn sang.
Sơ Trường Dụ đứng trước cửa ăn mặc chỉnh tề, mái tóc đen được chải gọn gàng, đội phát quan bạch ngọc.
Y mặc trường bào xanh thẫm, khoác áo choàng xanh nhạt bên ngoài, bước chân vững vàng đi tới.
Dù là thần thái hay tư thế của y trông không giống như bị thương, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt.
Tri phủ Hồ Châu và mấy tướng lĩnh vội đứng dậy hành lễ, tri phủ Hồ Châu đứng dậy đi đến vị trí bên cạnh ngồi xuống, nhường ghế chính cho Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ đi thẳng, vừa đi vừa cởi áo choàng, đưa cho tùy tùng bên cạnh.
Y thậm chí không nhìn sứ giả đã đứng dậy.
Y ngồi xuống ghế chính, mỉm cười gật đầu với các quan viên tướng lĩnh bên cạnh "Ngồi đi."
Sứ giả lúc này mới tới trước mặt y khom người hành lễ, cười nói "Sơ đại nhân, đã lâu không gặp."
Sơ Trường Dụ không có ý định ôn chuyện xưa với gã, cười nói "Nói chuyện chính đi."
"Trước đây đọc sử ký, tại hạ không biết đạo lý vương, hầu, khanh, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống." sứ giả tự giễu cười nói "Lúc