Sơ Trường Dụ đứng trên cổng thành, trước mắt là hoàng hôn đỏ rực như thiêu đốt nơi chân trời.
Y khoác áo choàng đứng đó, chắp hai tay sau lưng nhìn doanh trại của phản quân phía dưới bị ngọn lửa thiêu cháy, phản chiếu ánh mặt trời đang lặn trên cao.
"Trịnh đại nhân." Sơ Trường Dụ thấp giọng nói.
Tri phủ Hồ Châu bên cạnh nhanh chóng đáp lại.
"Bây giờ người trước mặt đã không nói nhân nghĩa với chúng ta." Sơ Trường Dụ trầm giọng nói "Nếu chúng ta còn nói đạo nghĩa, thì chính là tự chuốc phiền phức."
Tri phủ Hồ Châu sửng sốt.
"Hiện giờ, chỉ cần có thể thủ thành Hồ Châu, dù dùng thủ đoạn gì cũng không sai." Sơ Trường Dụ nói.
Tri phủ Hồ Châu biết y đang nói về chuyện sứ giả hôm nay.
Ông cười đáp "Vâng, xin nghe theo chỉ bảo của Sơ đại nhân."
Sơ Trường Dụ thở dài "Chỉ sợ tối nay sẽ phải đánh trận.
Tri phủ đại nhân, ông về thành trước đi.
Lát nữa sẽ có người bị thương được đưa về, trên tường thành cũng cần vật tư.
Tất cả những thứ này phải nhờ đại nhân lo liệu.
Còn chuyện giao chiến, đại nhân cứ yên tâm giao cho Sơ mỗ."
"Nhưng mà..." tri phủ Hồ Châu sửng sốt "Đại nhân, tối qua ngài mới bị thương, về nghỉ ngơi trước đi."
Sơ Trường Dụ lắc đầu "Không vội lúc này."
Đúng lúc này, phản quân phía dưới thừa dịp mưa tên trên cổng thành ngừng lại, bắt đầu bắn tên vào cổng thành.
Sơ Trường Dụ nhìn thấy ánh sáng trắng, nhanh mắt kéo tri phủ Hồ Châu sang một bên.
Mũi tên lướt qua má của tri phủ Hồ Châu, ghim mạnh vào cây cột phía sau.
Tri phủ Hồ Châu trong lòng thắt lại, sợ toát mồ hôi lạnh.
Ông không khống chế được thân thể run rẩy, gần như ngã ra đất.
Ông nhìn lên, thấy Sơ Trường Dụ đang chỉ huy binh sĩ trên cổng thành ngồi xổm ẩn nấp.
"Trịnh đại nhân, mau về đi!" Sơ Trường Dụ nghiêng đầu nói.
Tri phủ Hồ Châu lúc này còn đang chìm trong sợ hãi, nghe thấy Sơ Trường Dụ nói như vậy thì ngơ ngác gật đầu, sau đó được thị vệ che chở xuống thành.
Sơ Trường Dụ nhân lúc đối phương không phòng bị, tung ra hai đòn bất ngờ này chắc có thể gây sát thương hai ba phần cho đối phương.
Nhưng không thể xem thường số lượng phản quân này.
Hôm nay, nhân lúc quân phản loạn dập lửa, Sơ Trường Dụ đã chỉ huy quân phòng thủ mở nhiều cuộc đột kích.
Vào đêm, phản quân phải rút lui năm dặm dưới sự tấn công của Sơ Trường Dụ, mới có thể xem như tạm thời đình chiến.
Phản quân chưa từng thấy cảnh phòng thủ còn đánh kịch liệt hơn cả công thành, bọn chúng nhất thời không phản ứng kịp, đành phải rút lui nghỉ ngơi.
Sơ Trường Dụ đứng trên lầu thành, không dám thả lỏng chút nào, bố trí binh sĩ trực đêm trông chừng.
Vừa mới bố trí xong xuôi, y thở phào nhẹ nhõm, thì nghe binh sĩ bên cạnh gọi.
"Sơ đại nhân!" binh sĩ đó nói "Vết thương của ngài..."
Sơ Trường Dụ cụp mắt, lúc này mới phát hiện vết thương trên ngực không biết rách ra từ lúc nào, nhuộm đỏ áo choàng trông khá đáng sợ.
Đúng lúc này, quân y đi theo lao tới muốn kéo y xuống lầu thành, đưa y đi băng bó.
Sơ Trường Dụ sờ sờ miệng vết thương, lắc đầu nói "Ngươi mang thuốc trị thương lên đây."
Nói xong, y quay sang nói với phó tướng bên cạnh "Bây giờ ngươi phái người đi tìm Trịnh đại nhân, bảo ông ấy dẫn người đi kiểm tra kho vũ khí.
Hai ngày qua công kích từ xa đã tiêu hao không ít, sau này phải tiết kiệm một chút."
"Sơ đại nhân..." quân y còn muốn khuyên, Sơ Trường Dụ lại giơ tay ngăn cản.
Sơ Trường Dụ nói "Không cần, đi lấy thuốc đi." y dừng một chút, lại nói "Đi lấy ít dương trịch trục và thiên tiên tử, nếu có cần sa, cũng lấy cho ta một ít."
Quân y sửng sốt.
Số thuốc này đều có công dụng an thần giảm đau.
Hẳn là lúc này Sơ đại nhân đau không chịu nổi nên muốn một ít thuốc tê.
Quân y ngập ngừng khuyên "Đại nhân, số thuốc này chỉ giảm đau tạm thời, hiện giờ chiến sự tạm ngừng, hay là đại nhân..."
"Đi mau." Sơ Trường Dụ không hề lay động, cau mày ra lệnh.
Vừa lúc đó, trời đã tối.
Binh sĩ đổi gác đã xếp hàng trên lầu thành, đứng yên tại vị trí của mình.
Sơ Trường Dụ đang xoay người đi vào lầu các trên lầu thành thì chợt nghe phía sau có người gọi mình.
"Sơ đại nhân!"
Y quay lại, thấy một thiếu niên đang đứng thẳng bên tường thành phía sau.
Thiếu niên này là người có bằng hữu bị giết hôm qua, khóc lóc trên chiến trường, còn muốn liều mạng.
Lúc này thiếu niên mặc khôi giáp chỉnh tề, tua đỏ trên đầu tung bay trong gió, hàm răng trắng ngay ngắn lộ ra với Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ sửng sốt, sau đó thấy nụ cười của thiếu niên tức thì biến mất.
"Sơ đại nhân, vết thương của ngài?" ánh mắt thiếu niên nhìn ngực của y, nét mặt nhất thời hơi áy náy và đau khổ "Đều tại tôi, hôm qua do tôi..."
Sơ Trường Dụ cười lắc đầu "Không sao.
Không phải máu của ta, vừa rồi không cẩn thận bị dính thôi."
Thiếu niên này vốn là con nhà giàu có trong thành, tuy từ nhỏ thích cầm đao múa kiếm nhưng chưa từng nhập ngũ.
Ngày đó hắn chủ động báo danh khi thấy thông báo chiêu mộ, tương đối tích cực, mới nhập ngũ hai ngày đã tình nguyện đi theo Sơ Trường Dụ tập kích.
Dù trước đó do cảm xúc bốc đồng làm sai chuyện, nhưng đối mặt với đứa trẻ như vậy, Sơ Trường Dụ không nỡ trách.
Thế nên y vô thức tìm một cái cớ, không muốn làm đứa trẻ này cảm thấy có lỗi.
Nếu nói về nguyên nhân bị thương, chủ yếu là do bản thân thể lực không đủ.
Thiếu niên đó không hề tin, hai mắt đỏ ửng.
"Sơ đại nhân vào trong nghỉ ngơi đi!" hắn khàn giọng nói "Tôi nhất định sẽ trông chừng tốt, Sơ đại nhân yên tâm!"
Sơ Trường Dụ cười gật đầu với hắn, sau đó bước vào.
Quân y mang thuốc trị thương đến, bôi lại thuốc rồi băng bó vết thương cho y.
Y nhai một ít hạt thiên tiên tử, cơn đau rát ở ngực mới