Editor: Trà Xanh
Ngón tay Thiệu Kình Phong vừa đút vào hoa huy*t mềm mại ẩm ướt, lập tức bị tường thịt trơn bóng bên trong xoắn lấy, hương vị xuân ấm mềm mại thật sự kỳ diệu, nghĩ đến gậy th*t cứng đến độ đau đớn của mình sắp tiến vào nơi đó, hoàn toàn hòa làm một với người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ này, anh quả thật không thể đợi thêm phút nào nữa.
Nhưng An Tư Tình không chút nào phối hợp, ngón tay anh mới đưa vào nửa chừng, cô khóc như trời sắp sập, “Đau đau… Anh đừng đụng tôi… Rút ngón tay ra…”
Thiệu Kình Phong nhìn An Tư Tình khóc như mưa, tâm trạng vô cùng mâu thuẫn, một mặt cảm thấy biểu hiện của cô hơi khoa trương, mặt khác lại cảm thấy cô khóc cũng đẹp, làm anh không bực mình được.
Cái lỗ nhỏ này chật đến mức không chứa nổi một ngón tay, chút nữa sao có thể chịu nổi cự long của anh?
Vì vậy anh dùng ngón tay thăm dò mạnh mẽ bên trong, nhưng đường dẫn đầy nước ấm áp càng co rút nhiều hơn.
Thiệu Kình Phong không còn cách nào khác, đành phải rút ngón tay ra, cúi xuống hôn lên hai đồi tuyết trên ngực.
Không giống như nụ hôn tựa hổ rình mồi lúc nãy, khi đó anh không kìm nén được dục vọng đang dâng lên, nhưng hiện giờ anh kiên nhẫn ngậm hạt đậu trên đầu v* cô, dùng đầu lưỡi liếm láp vòng quanh, hôn lên từng tấc da thịt mỏng manh bắt đầu từ giữa khe trở lên để An Tư Tình thả lỏng.
||||| Truyện đề cử: Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em |||||
Đồng thời hai tay anh không ngừng vuốt ve làn da trắng nõn mềm mại của cô, cảm giác trơn mượt trong lòng bàn tay khiến anh vừa yêu vừa hận, bóp nhẹ thì không đã ghiền, bóp mạnh thì người phụ nữ này sẽ khóc lóc phản đối.
May mắn thay, công việc tốn thời gian và công sức của anh cũng không vô ích, cơ thể An Tư Tình quả nhiên không còn căng cứng, hơn nữa hơi thở dồn dập hòa cùng hơi thở thô nặng của anh khiến Thiệu Kình Phong cảm thấy ngay lúc này cô cũng muốn giống anh.
Vì vậy anh duỗi tay đỡ gậy th*t của mình, theo bản năng chọc về phía cái lỗ nhỏ non mềm ướt át, nương theo mật ngọt hăng hái đâm vào.
“A…” An Tư Tình nâng cái cổ mảnh khảnh, kêu một tiếng đau đớn, sau đó một đôi tay nhỏ bé nắm lấy vai anh, nghẹn ngào