Editor: Trà Xanh
Thiệu Kình Phong đâu chỉ hài lòng, quả thực là vui như được lên trời.
Lúc đầu nghe tin cô góa chồng và trở thành tình nhân của người khác, Thiệu Kình Phong có chút để ý, nhưng từ khi sự ham muốn An Tư Tình càng ngày càng nhiều, anh đã chuẩn bị xong.
Chỉ cần sau này cô sẵn lòng cắt đứt mối quan hệ với Thẩm Cảnh Niên, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh có thể coi những chuyện trước đây của cô như một khúc nhạc đệm.
Nhưng hiện giờ phát hiện An Tư Tình vẫn còn trong trắng, trong lòng đột nhiên sinh ra lòng thương xót, anh đưa tay ôm An Tư Tình dậy, để cô đối mặt với mình, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: “Tình Nhi, tôi không biết em vẫn còn nguyên vẹn, nếu không thì sẽ không để lần đầu của em diễn ra hấp tấp như vậy, tuy nhiên…”
Thiệu Kình Phong không hề dùng sức đâm vào rút ra, cơn đau dưới thân An Tư Tình dịu đi rất nhiều, nhưng sự thay đổi tư thế này thật sự làm cho gậy th*t trong hoa huy*t của cô thay đổi độ chọc ở một góc độ khác, hoa huy*t mẫn cảm không khỏi tự động co rút, đồng thời rất nhiều ái dịch trào ra để bảo vệ đường kính mỏng manh bên trong, cảm giác căng phồng và nóng bỏng thật không cách nào tả được.
An Tư Tình thoáng lấy lại tinh thần, nghe những lời này của Thiệu Kình Phong, trong lòng chỉ có một câu, à, đàn ông… Cô chưa kịp chửi thầm xong, gậy th*t thô dài nóng bỏng của Thiệu Kình Phong đột nhiên đâm thẳng vào bên trong hang động đầy nước của cô.
An Tư Tình lập tức rùng mình, không thể kìm nén được tiếng rên rỉ, để giữ cho cơ thể ổn định, cô phải vươn hai tay đỡ lấy vai anh.
Lớp thịt mềm mại trong hoa huy*t thắt chặt không thể kiểm soát, nỗi đau bị phá thân dần dần tan đi, theo đó là cảm giác sung mãn và tê dại.
Đúng lúc này, Thiệu Kình Phong cúi đầu, vừa mút vừa hôn lên miệng cô, đồng thời nỉ non: “Tuy nhiên, tôi sẽ làm hết sức, để chuyến đi này của em trở nên đáng giá…”.
ngôn tình ngược
An Tư Tình thật ra không muốn triền miên với anh, anh càng nhanh thì cô mới có thể về sớm một chút, vì vậy cô trượt tay xuống ngực anh, đẩy mạnh, tránh nụ hôn của anh, vừa xấu hổ vừa lo lắng: “Đêm đã khuya, anh có thể nhanh lên không!”
Lời vừa thốt ra, Thiệu Kình Phong mỉm cười tách hai tay đang ấn trên ngực anh sang hai bên người cô, sau đó vòng tay qua eo cô, áp cô vào ngực mình, nhún phần thân dưới, anh đẩy mạnh vòng eo rắn chắc, vừa đâm vào rút ra một cách mạnh mẽ giống mô tơ điện, vừa nói: “Nếu em cảm thấy lạnh, tôi sẽ ôm chặt em, nếu em cảm thấy chậm, em hãy ôm chặt tôi…”
“Ưm ưm, a a…” An Tư Tình bị anh đẩy lên trên, không thể nói ra lời hoàn chỉnh, cặp ngực mềm mại trắng nõn và núm vú cứng ngắt cọ xát lồng ngực nóng bỏng rắn chắc của anh theo sự chuyển động, cảm giác da thịt gần gũi thế này khiến mỗi lỗ chân lông trên cơ thể hai người đều tỏa nhiệt.
An Tư Tình muốn anh chậm lại, nhưng thay vì ngăn cản anh đi tới, hoa huy*t liên tục siết chặt càng khiến cho anh có thêm động lực.
Cô đành phải đưa tay ôm người anh mới có thể