Editor: Trà Xanh
Nhưng làm sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội tốt để An Tư Tình bày tỏ tâm sự, vì thế cố ý nhướng mày: “Em muốn lấy anh không?”
Ánh mắt An Tư Tình buồn bã, nhàn nhạt nói: “Tôi không biết, tôi chỉ biết, với năng lực và thủ đoạn của anh, có thể luôn giữ tôi bên cạnh, tôi không tránh được, cũng không trốn thoát, nhưng nếu một ngày nào đó anh đổi ý, vứt bỏ tôi như cỏ rác, tôi sợ tôi sẽ chịu không nổi.”
Nghe vậy, hơi thở của Thiệu Kình Phong ngưng trệ.
Lời nói của An Tư Tình không chỉ cho thấy sự bất lực của cô khi buộc phải giao bản thân cho anh, mà còn ám chỉ cô khó có thể từ bỏ tình cảm của mình dành cho anh.
Nó giống như lời buộc tội và tựa như lời giãi bày, khiến tim anh vừa chua xót vừa ngọt ngào.
An Tư Tình là người phụ nữ đầu tiên làm tim anh rung động không thể dừng lại, hiện giờ là thời điểm ngọt ngào của hai người, anh không hề nghĩ đến chuyện hai người sẽ chia tay trong tương lai.
Nhưng nếu anh thật sự bội tình bạc nghĩa trong tương lai, sẽ gây ra tổn thương cho An Tư Tình, anh cảm thấy không đành lòng khi nghĩ đến điều đó.
Trên thực tế, từ lúc cứu cô khỏi Đằng Nguyên Thuần Nhất, anh đã quyết tâm đưa cô về dưới trướng của mình.
Chỉ muốn che chở và yêu thương cô.
Nhưng phải làm sao với người vợ hợp pháp giống bài vị ở quê?
Anh đã nghĩ nếu anh muốn hủy hôn, bà nội sẽ có nhiều lý do để kiếm cớ từ chối.
Người phụ nữ này dư sức làm vợ bé, nếu con thích nuôi bên ngoài cũng được, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.
Quan trọng nhất là, con là đích tôn của nhà họ Thiệu, không thể vì một người phụ nữ không rõ nguồn gốc, mà để nhà họ Thiệu chúng ta mang tiếng không giữ chữ tín và bội tình bạc nghĩa!
Trong lúc anh đang buồn rầu và rối rắm, An Tư Tình nhìn chằm chằm anh đột nhiên đỏ cả vành mắt, khẽ nức nở: “Tôi biết mà, anh chỉ thích nhất thời thôi, coi tôi là món đồ giải trí…”
Tuy rằng An Tư Tình thường bị anh làm cho khóc, nhưng đó là trò vui nho nhỏ giữa hai người, lần nào Thiệu Kình Phong cũng rất thích, còn muốn làm cô khóc nhiều hơn.
Nhưng lần này thì khác, anh dường như có thể cảm nhận được sự mất mát, thất vọng và buồn bã bất lực của cô.
Rút khỏi sự cứng rắn và sắc sảo của mình, cô chỉ là một cô gái yếu ớt và tự ti đáng thương.
Thiệu Kình Phong cũng bị cô lây nhiễm, mũi đau nhức, ôm An Tư Tình vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô, nhẹ giọng: “Cô bé ngốc, đừng coi thường mình như vậy, em là cô gái tốt nhất thế giới, anh thương em yêu em chưa đủ hay sao, nào sẽ không cần em? Chỉ cần em đồng ý gả, đương nhiên anh sẽ cưới!”
Nghe xong, An Tư Tình quả nhiên ngừng khóc, nửa tin nửa ngờ nhìn anh: “Anh nói thật à? Gia đình