Editor: Trà Xanh
Hôm sau, Thiệu Kình Phong thoải mái đưa An Tư Tình trở về biệt thự của anh, lần này cho dù Thẩm Cảnh Niên muốn người cũng không được, dù sao Thẩm Cảnh Niên đã vứt khỏi tay, làm sao anh ta còn mặt mũi tới đòi?
Thẩm Cảnh Niên đến thăm An Tư Tình một lần lúc cô nằm viện, không nói gì thêm, nhưng dường như ngầm đồng ý mối quan hệ của họ.
Tóm lại không có người cậu lo chuyện bao đồng và gieo rắc bất hòa, Thiệu Kình Phong cảm thấy anh càng gần đến ngày được ôm mỹ nhân về nhà.
Nhưng tiền đề là anh phải đi về quê một lần, chấm dứt cuộc hôn nhân chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Vấn đề hóc búa này bị kéo dài một chút bởi vụ Đằng Nguyên Thuần Nhất, những người từ hiệp hội thương mại Nhật Bản đã đến để xin khoan thứ cho Đằng Nguyên Thuần Nhất.
Tuy Thiệu Kình Phong muốn xử lý gã từ lâu, nhưng lúc ấy luôn cảm thấy, nếu lại có thêm Thuần Nhì, Thuần Tam, chi bằng giữ lại gã Thuần Nhất ngốc nghếch cũng dễ kiểm soát hơn.
Lần này gã đặt tâm trí lên đầu An Tư Tình, Thiệu Kình Phong không muốn mạng gã cũng muốn gã tróc bớt lớp da.
Đằng Nguyên Thuần Nhất dựa vào bản đồ kho báu mà gã có được, đau khổ cầu xin quan chức cấp trên, nói rằng cho gã một cơ hội để chuộc lại công lao.
Vì vậy những người của hiệp hội thương mại Nhật Bản đã đến biệt thự của Thiệu Kình Phong, đem theo các món quà hào phóng, mãi khuyên lơn, hy vọng anh một sự nhịn chín sự lành.
Thiệu Kình Phong cũng nắm được tin tức, nói rằng Đằng Nguyên Thuần Nhất đã đánh cắp bản đồ từ chỗ Thẩm Cảnh Niên.
Anh tự hỏi, nếu bản đồ này thật sự tồn tại, theo sự hiểu biết của anh đối với con người từng trải như Thẩm Cảnh Niên, làm sao Đằng Nguyên Thuần Nhất dễ dàng trộm được?
Đằng Nguyên Thuần Nhất lần này lại muốn tìm đường chết, nhưng thà để tự gã tìm đường chết còn hơn để anh ra tay, ít nhất anh còn được yên tĩnh.
Vì vậy anh giả vờ rộng lượng, nói rằng thôi để chuyện lớn trở thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, sau đó khách sáo đuổi họ đi.
Tiếp theo chuẩn bị về quê quỳ từ đường.
Trước khi rời đi, anh lại giày vò An Tư Tình cả đêm, tưởng tượng đến cảnh mười ngày nửa tháng không gặp được mỹ nhân, Thiệu Kình Phong đặc biệt lưu luyến, ôm khuôn mặt đỏ bừng của An Tư Tình hỏi: “Sao anh chưa đi đã nhớ em đến vậy?”
An Tư Tình bị anh làm cho đến mức không còn sức lực để nhúc nhích một đầu ngón tay, mơ hồ đáp lại: “Vậy anh mau quay lại…”
Nghe những lời của An Tư Tình, Thiệu Kình Phong lập tức lấy lại nhiệt tình, xoay người đè cô xuống, làm một trận khiến cô khóc nức nở, cuối cùng khóc không ra tiếng.
Thiệu Kình Phong mệt mỏi chạy về quê, nói thẳng với bà nội chuyện này,