Bạch Nghiên đi theo Thẩm Cố Mính tới một nơi. Ở chỗ này hắn thấy một cái cây đại thụ lớn, trên cây nở những đóa hoa u lam trong suốt, toát lên một màu lam huyền ảo, tựa như trong truyện cổ tích.
Lần đầu nhìn thấy cái cây này, Bạch Nghiên đã bị nó thu hút ánh nhìn. Trong đầu vừa dâng lên một ý niệm thì tay hắn đã nhẹ nhàng sờ lên thân cây, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Giống như trong ảo cảnh, đẹp đẽ khó tin, là minh chứng cho ký ức diệt ma đã tồn tại ngàn vạn năm, và cũng là bằng chứng cho thấy người kia đã từng xuất hiện.
"Là cái cây này sao?" Thẩm Cố Mính hỏi, hắn thấy Bạch Nghiên có vẻ kỳ quái, không trả lời cũng không nói gì, cứ như đang lâm vào hồi ức nào đó. Thẩm Cố Mính do dự một chút, quyết định không quấy rầy hắn nữa, nhìn từng cánh hoa u lam trong suốt theo gió nhẹ nhàng rơi xuống.
Bạch Nghiên như rơi vào giấc mộng. Cũng giống khi đó, hắn thấy từng mảng lớn u lam trong suốt, rồi lại thấy một người đang dựa vào một cái cây lớn trong biển hoa, hắn có cảm giác người đó chính là mình.
"Tiểu mao cầu, ngươi biết nguyên nhân Phệ Tâm Ma bắt Bạch Nghiên tới nơi này sao? Chuyện này có liên quan tới Vân Mặc Tuyên đúng không?" Cố Hiểu Hiểu đoán Phệ Tâm Ma muốn dùng Bạch Nghiên tới để uy hiếp Vân Mặc Tuyên, "A Dao nói Vân Mặc Tuyên sẽ là mấu chốt để đối phó với Phệ Tâm Ma, có lẽ đúng là như vậy, cho nên mới....."
"Nghiên Nghiên sẽ gặp nguy hiểm sao?"
"Khó mà nói được." Cố Hiểu Hiểu trầm mặc nói, "Ngươi cũng không có cách nào khác sao? Ngươi đứng đầu tứ đại hung thú, vậy có nhớ rõ Chúc An đã dùng cách gì để đối phó với Phệ Tâm Ma không?"
Tiểu mao cầu lắc đầu nói, "Trận chiến của bọn họ có giăng kết giới, hung thú bọn ta không thể quan sát được hết. Trận chiến là của riêng hai người bọn họ, bọn ta chỉ có thể thông qua trận chấn động và vết rách trên kết giới mới có thể đoán rằng tình hình chiến đấu lúc ấy kịch liệt cỡ nào. Lúc sau, khi kết giới hoàn toàn bị vỡ, Chúc An bước ra, Phù Ly thất bại."
"Hiện tại ta rất lo, sắp tới là trận chiến của Vân Mặc Tuyên và Phệ Tâm Ma rồi. A Dao còn vì chuyện này mà buồn rầu a, cũng khó trách vì đây là trách nhiệm của Thánh Nữ Tế Linh Đàn, cũng là vì bảo hộ đại lục An Lạc." Cố Hiểu Hiểu thở dài nói, "Chỉ hy vọng có thể nhanh chóng vượt qua kiếp nạn này."
Tiểu mao cầu không trả lời mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, kỳ thực nó còn che giấu Bạch Nghiên một việc. Là về chính nó, còn có tiểu Ngọc nhi đã chết.
Đối với sự chất vấn của nó, Phương Linh Nguyệt thế nào cũng không chịu thừa nhận. Nhưng khi nàng phủ nhận lại khẩn trương nhìn về phía Phương Lẫm Nam, điều đó đã chứng minh hết thảy. Chỉ là khi sắp rời đi, nàng mới nói cho nó những lời kia.....
Khi đó, Phương Linh Nguyệt đoán được tiểu mao cầu đã biết được cái gì đó, nàng không nói gì thêm, chỉ nói: "Nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho hắn, thì không nên để hắn biết những việc xảy ra trong quá khứ, bởi vì ký ức trong quá khú đau đớn gấp mấy lần so với hiện tại, ít nhất bây giờ hắn còn có thể vô ưu vô lo."
Tiểu mao cầu hiểu ý của Phương Linh Nguyệt muốn nói là gì, đây đúng là điều mà Mạch Tri đã từng hâm mộ trong quá khứ, thoát khỏi xiềng xích, có thể được tự do tự tại, sống một cuộc sống tùy tâm sở dục.
Mà việc tiểu Ngọc nhi đã chết, tiểu mao cầu muốn đợi một thời gian rồi mới nói cho Bạch Nghiên. Đồng thời, nó cũng thầm hạ quyết tâm sẽ tự tay lấy mạng Tế An đòi lại món nợ này.
"Bạch Nghiên còn chưa trở lại, ta thử đi tìm hắn."
Cố Hiểu Hiểu gật đầu nói: "Được, nhưng ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn."
"Ta biết rồi." Tiểu mao cầu nhẹ nhàng từ trên bàn nhảy xuống, hướng bên ngoài chạy đi.
Bên kia, dưới tàn cây, Bạch Nghiên nhắm mắt lại, ý thức bị đưa tới một nơi khác, gặp một thân ảnh giống y như bản sao của hắn, nhưng lại có chút bất đồng với Bạch Nghiên.
Người trước mắt có diện mạo giống y đúc với linh hồn hắn, ngay cả quần áo cũng vậy, đang mỉm cười nhìn hắn.
Đã lâu lắm rồi Bạch Nghiên chưa nhìn thấy bộ dáng bản thân mình trước kia. Bây giờ đột ngột nhìn đối diện với gương mặt giống y đúc mình khiến hắn có cảm giác không chân thật. Loại cảm giác hiện thực đan xen với tiểu thuyết, bản thân ở hiện thực gặp gỡ bản thân ở trong tiểu thuyết thật kỳ lạ.
"Ta chờ ngươi thật lâu." Người trước mặt đột nhiên nói với Bạch Nghiên, "Hắn rốt cuộc cũng trở lại rồi sao?"
Quá khứ, hiện tại, tương lai đan xen trong giọng nói này, ký ức trống rỗng trong linh hồn cuối cùng cũng bị hắn khám phá ra.
Bạch Nghiên hỏi: "Ngươi là ai?"
"Rõ ràng ta chính là ngươi." Người trước mặt nói, "Không đúng, ta kỳ thực chỉ là một tàn hồn mà ngươi lưu lại nơi này. Ta tồn tại chính là chờ ngày ngươi trở về, trao lại ký ức trong quá khứ cho ngươi."
"Quá khứ?"
"Đúng vậy, tò mò sao? Chờ ngươi nhớ lại liền sẽ hiểu rõ."
Bạch Nghiên do dự nói: "Ta có thể từ chối không?"
"Vì sao?" Tàn ảnh kia khó hiểu hỏi, "Trở về bản thân chân chính không phải tốt hơn sao?"
Bạch Nghiên lắc đầu: "Ai mới đúng là chính bản thân của mình? Là ngươi hay là ta? Nếu bỗng nhiên trong đầu ta có một phần kí ức xa lạ, vậy ta còn có thể là ta của hiện tại sao?"
Tàn ảnh kia lại nói: "Kia thì có liên quan gì? Bạch Nghiên sẽ chỉ là Bạch Nghiên, điểm này vĩnh viễn không thay đổi."
"Không giống nhau. Có đôi khi những kí ức xa lạ lại rất dễ dàng ảnh hưởng tới một người, khiến người đó tự đánh mất bản thân của mình."
Về điểm này, Bạch Nghiên đã từng trải nghiệm qua khi vừa mới xuyên tới thân thể này. Lúc đó trong đầu hắn không ngừng xuất hiện những mảnh kí ức vụn vặt cùng những cảm xúc vô cớ. Chẳng qua khi đó vừa đúng lúc hắn lựa chọn bế quan, thời gian 500 năm kia đủ để hắn giữ vững lý trí bản thân, đồng thời có đủ thời gian để hắn làm quen với cơ thể này.
"Được thôi, ta thấy ngươi vẫn còn có chút mâu thuẫn." Tàn ảnh kia không tiếp tục khuyên hắn nữa, chỉ nói "Hiện tại ngươi vẫn gặp phải 'vực sâu' giống như trước sao?"
"Vực sâu....Ma Động, ngươi nói là vết rách không gian?" Bạch Nghiên nhìn về phía tàn ảnh, hắn nói là như trước, vậy điều này chứng minh trận hủy diệt trước kia của đại lục