"Ngươi không thể cứ ngồi đây chờ chết." Cố Hiểu Hiểu nói với Bạch Nghiên và tiểu mao cầu vừa mới trở về, "Tiếp tục ở lại đây thì mọi chuyện cũng không tốt lên được đâu."
Bạch Nghiên nhìn Cố Hiểu Hiểu nói, "Ngươi nói là......"
"Chúng ta cùng nhau rời đi." Cố Hiểu Hiểu đề nghị.
"Rời đi? Bạch Nghiên lắc đầu, "Có lẽ không được, Phệ Tâm Ma cố ý bắt ta tới đây còn chưa lợi dụng được gì, ngươi cảm thấy hắn sẽ dễ dàng thả ta đi như vậy?"
"Hắn không, nhưng Phương Lẫm Nam sẽ!" Cố Hiểu Hiểu nói một cách chắc chắn, "Nếu chúng ta nhờ Phương Lẫm Nam, ta tin hắn nhất định sẽ đồng ý."
"Vì cái gì?" Bạch Nghiên kinh ngạc, Phương Lẫm Nam cũng coi như là người bên phe Phù Ly, ngẫu nhiên giúp mình vài lần coi như hợp tình hợp lí, nhưng nếu trực tiếp thả hắn thì sẽ phải đối nghịch với Phù Ly.
"Bởi vì hắn không giống với Phệ Tâm Ma." Cố Hiểu Hiểu nói, "Ta ở đây được một khoảng thời gian và cũng từng gặp qua hắn rồi. Quan hệ của hắn và Phệ Tâm Ma rất kỳ quái, trông hắn không giống thủ hạ của Phệ Tâm Ma, làm việc từ trước đến nay đều tùy tính, hắn cũng chưa từng để ý đối với cái gọi là nhiệm vụ."
Bạch Nghiên tán thành nói: "Hắn đúng thật là không có chút cố kỵ nào, là người tùy tâm sở dục."
"Hơn nữa, Tuyết Vô Trần không thể nào lại có quan hệ với Phệ Tâm Ma. Tế An cũng đã từng tới nhưng ngay cả mặt hắn cũng chưa nhìn thấy, liên hệ giữa Tuyết Vô Trần và Phệ Tâm Ma vốn đều thông qua Phương Lẫm Nam."
Đối với cái này, Cố Hiểu Hiểu cũng đã từng nghi ngờ, "Kỳ thực, ta cảm giác Phương Lẫm Nam không phải người xấu. Hắn vì muốn dò hỏi một chút sự tình, liền cứu ta từ trong tay Tế An. Tuy rằng hắn có mục đích, nhưng tình cảnh như này còn tốt hơn so với ở trong tay Tế An chịu tra tấn."
"Ta hiểu được. Nhưng cho dù Phương Lẫm Nam không tàn nhẫn như đám người Phệ Tâm Ma, thì hắn có lý do gì để thả ta chứ?" Bạch Nghiên cười khổ, "Không phải là do tốt tính đi?"
"Ta sẽ nói chuyện với hắn, ta biết điều mà hắn muốn biết." Cố Hiểu Hiểu nói, "Ngươi không cần lo lắng, đến lúc đó chỉ cần cùng nhau rời đi là được." Cố Hiểu Hiểu nói một câu khiến tiểu mao cầu không khỏi chú ý, nó hỏi: "Là chuyện gì?"
"Là cách tìm lại đoạn quá khứ bị mất."
"Ngươi có cách?"
Cố Hiểu Hiểu lắc đầu nói: "Đại khái chỉ có mấy cách, nhưng như vậy cũng đủ rồi."
Phương Lẫm Nam không để bọn họ chờ quá lâu, một ngày sau hắn liền xuất hiện ở Băng Kính cung.
"Cố Hiểu Hiểu, hôm nay ta tới đây là để đưa ngươi ra khỏi Vô tận chi cảnh." Phương Lẫm Nam vừa nói vừa vươn tay muốn xoa tiểu mao cầu.
Tiểu mao cầu bình tĩnh tránh ma trảo đang vươn tới, động tác thuần thục khiến Bạch Nghiên 'đau lòng', hắn quên hỏi tiểu mao cầu trên đường đi tới có bị gia hỏa này khi dễ hay không.
"Được." Cố Hiểu Hiểu đáp, "Nhưng mà, ta hy vọng Bạch Nghiên cũng có thể rời đi cùng ta."
Phương Lẫm Nam còn muốn tiếp tục chọc ghẹo tiểu mao cầu bỗng ngừng tay, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Nghiên rồi quay đầu lại nhìn Cố Hiểu Hiểu, nói: "Cái này có tính là được một tất lại muốn tiến một thước không?"
"Ngươi đáp ứng không?" Cố Hiểu Hiểu điềm tĩnh nói.
"Thả ngươi thì được, còn Bạch Nghiên, ta tìm Phù Ly đòi hắn từ trên tay Tế An đã không dễ, lần này nếu ta thả hắn, Phù Ly nhất định sẽ không bỏ qua cho ta." Phương Lẫm Nam cười lạnh, "Ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý sao?"
"Ngay từ đầu, ngươi đã không cự tuyệt ta, nên ta tin rằng mặc kệ lần này thả Bạch Nghiên có bao nhiêu khó khăn, theo tính cách của ngươi thì cũng không tính là gì đi?"
Phương Lẫm Nam không trả lời, chuyện này đối với hắn mà nói thì vẫn có chút nguy hiểm. Thoạt nhìn, Phù Ly đối với hành động của hắn và a tỷ, phần lớn đều là một mắt nhắm một mắt mở, nhưng đó là vì bọn họ còn giá trị lợi dụng mà thôi.
Nhưng nếu thật sự muốn chạm đến giới hạn......Dù sao bây giờ, những việc có liên quan tới Vân Mặc Tuyên, hắn đều không muốn đối nghịch với Phù Ly. Thả Bạch Nghiên đi, chính là thả một cơ hội tốt để đối phó với Vân Mặc Tuyên. Căn bản đây không phải là một lựa chọn sáng suốt.
"Ta biết, ngươi muốn tìm lại đoạn quá khứ bị mất." Cố Hiểu Hiểu nói, "Nguyên nhân ngươi ở lại bên cạnh Phệ Tâm Ma chính là vì thế sao?"
Phương Lẫm Nam nhướng mày, nói: "Ngươi đây là vừa đe dọa vừa dụ dỗ sao?"
"Đương nhiên là không phải." Cố Hiểu Hiểu giải thích, "Hiện tại bọn ta đang ở thế yếu, đây chỉ coi như là một lời thỉnh cầu."
"Dù sao đi nữa, vội vàng đồng ý giúp các ngươi cũng không đáng giá." Phương Lẫm Nam do dự một chút lại nói, "Bất quá, nếu ngươi có thế khiến tiểu mao cầu nói cho ta biết những lời ngày đó của nó và a tỷ rốt cuộc là có ý nghĩa gì, có lẽ ta còn có thể suy xét để mạo hiểm chứ."
Tiểu mao cầu nghĩ tới lời Phương Linh Nguyệt từng nói, bây giờ nó có nên nói cho hắn biết không?
"Ngươi cứ thả Nghiên Nghiên trước, ta liền nói cho ngươi biết."
Phương Lẫm Nam nheo mắt lại nói: "Tiểu mao cầu, từ sau lúc đó, dọc đường ngươi đều luôn trốn tránh ta, ta cũng rất tò mò nguyên nhân rốt cuộc là gì a?"
Tiểu mao cầu không muốn gặp Phương Lẫm Nam, nó đúng thật là cố tình tránh hắn, nhưng nguyên nhân nó lại không muốn nhiều lời, thế nên chỉ nói: "Chờ Nghiên Nghiên an toàn rời đi, ta sẽ tự mình nói cho ngươi."
"Được." Phương Lẫm Nam nói, "Vậy hiện tại liền đi thôi."
"Hiện tại?"
"Không sai, các ngươi còn muốn có thêm thời gian chuẩn bị sao? Rời đi càng sớm càng tốt, bên Phù Ly đã bắt đầu có hành động rồi."
Cố Hiểu Hiểu gật đầu nói: "Ta cũng đồng ý, việc này không nên chậm trễ. Nhưng quang mình chính đại rời đi như này....."
"Yên tâm, không có ai nhìn chằm chằm ta đâu, không biết gần đây Tế An được giao nhiệm vụ gì, đến bây giờ cũng chỉ xuất hiện ở Vô tận chi cảnh có một lần. Còn Tuyết Vô Trần, hắn không phải là người thích xen vào chuyện của người khác." Phương Lẫm Nam không biết nghĩ tới điều gì, cười nhạo một tiếng, "Thiên chi cảnh kỳ thực chính là nhà giam của Vô tận chi cảnh."
Khi đoàn người Bạch Nghiên vội vàng lên đường rời khỏi Băng Kính cung, thì Tuyết Vô Trần cũng đang nhìn theo bóng dáng bọn họ rồi quay đầu rời đi, một lúc sau hắn đi tới miệng giếng cổ nơi phong ấn Phù Ly.
Nếu có thể, hắn cũng không muốn đi gặp Phù Ly.
"Ngươi thế mà lại tự mình đi tới nơi này?" Âm thanh Phù Ly từ đáy giếng truyền ra, trầm buồn, mang theo