“Chỗ này rất gần đường Chính Nghĩa.
Không riêng gì đồ cưới kiểu Âu mà nhiều lãnh đạo thành phố cũng sẽ tới đây để chọn ra những bộ lễ phục may đo thiết kế cho những sự kiện quan trọng.” Nhân viên bán hàng trong tiệm áo cưới là một cô gái trẻ có ánh mắt kiêu kỳ và ngoại hình khá xinh đẹp.
Ánh nhìn ngỗ ngược bướng bỉnh, xương hàm hơi rộng nhưng cằm lại thon, đôi mày khuôn miệng hơi giống Chương Tử Di.
“Đồ năm mươi ngàn tệ trở xuống thì khỏi cần đưa tôi thử.” Tần Tảo vênh váo tự đắc, khua tay múa chân chọn lựa những chiếc váy đang được trưng bày.
Đôi mắt hạnh to tròn quét qua Thẩm Thố bên cạnh, giọng nói tràn đầy ý đồ vơ vét tài sản, “Anh ta nhiều tiền lắm.”
Cô nhân viên bán hàng có ngoại hình nhang nhác Chương Tử Di nhìn người đàn ông đứng sau người phụ nữ, vẻ mặt đầy ngạc nhiên mong hắn xác nhận.
Thẩm Thố nở nụ cười lộ vẻ cam chịu bất lực, sau đó trả lại cho cô gái ánh mắt mang ý “tôi rất xin lỗi”.
Thấy cô nhân viên vẫn chần chừ bất động, Tần Tảo bắt đầu nạt nộ: “Mau lên! Đứng đần ra đấy thế!”
Cảm giác chua xót dâng lên, thật sự muốn trào nước mắt vì ghen tị và tức giận.
Cô nhân viên bán hàng trước giờ luôn tự tin với nhan sắc của mình tự cảm thấy ngoại hình bản thân chẳng hề thua Tần Tảo, dưới góc nhìn của cô nàng, người đàn ông đẹp trai sắp thành chú rể có phong thái nhẹ nhàng toát ra sức hấp dẫn khó chối từ, trong khi người phụ nữ xinh đẹp sắp thành cô dâu lại là dạng ngu xuẩn không hơn không kém.
Trong lòng thầm thương tiếc vì không tốt số như người ta, cô nàng hung dữ quắc mắt với người phụ nữ đang quơ tay tạo dáng trước chiếc gương lớn, sau đó hất cằm đi lướt qua cô không thèm chớp mắt.
Trong lòng cô gái thầm nhủ, tiếc rằng mình là nhân viên bán quần áo, chứ nếu là phục vụ quán cơm thì kiểu gì cũng nhổ nước miếng vào đồ ăn của bà chị.
Tiệm áo cưới thật sự rất gần đường Chính Nghĩa, thỉnh thoảng Lâm Bắc Thanh sẽ vào đây chuẩn bị comple cho Mạnh Trọng Lương.
Nhưng hôm nay thư ký của thị trưởng ghé qua nơi này thực sự chỉ là tình cờ.
Y nhìn thấy Thẩm Thố qua tấm kính lấp lánh chấm đất, hắn đang ngồi dựa vào sô-pha với tư thế tùy ý thoải mái, khuỷu tay chống lên, những ngón tay thon dài đỡ lấy cằm.
Người đàn ông mỉm cười nhìn chằm chằm người phụ nữ trong bộ váy cưới hoa lệ trước mặt, đôi khi sẽ mở miệng nói gì đó.
Là vợ cũ của hắn.
Cảm xúc khó chịu khó tả như xương sống bị trật dâng lên trong lòng Lâm Bắc Thanh, y vội quay người lại đi vào trong tiệm.
“Bắc Thanh? Trùng hợp quá.” Trong cửa hàng chẳng có bao nhiêu khách, Tần Tảo thấy được người đi vào cửa thì lập tức vui mừng bắt chuyện với y.
Thẩm Thố quay đầu qua, sau đó hắn đứng dậy đi tới bên cạnh vợ cũ, hai tên đàn ông nhìn nhau mỉm cười.
“Vốn tưởng rằng tôi sẽ có cơ hội.” Lâm Bắc Thanh nở một nụ cười cực kỳ nhã nhặn dịu dàng với người phụ nữ trước mặt, giấu nhẹm cảm giác không vui trong lòng không lộ ra bất cứ dấu vết nào, y nhướng mày khẽ liếc qua Thẩm Thố rồi nói, “Không ngờ vẫn có người nhanh chân tới trước.”
“Cậu là một người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, gần như có thể dễ dàng chiếm được bất cứ người phụ nữ nào mình muốn.
Tiếc là đối với tôi thì cậu trẻ quá.” Khuôn mặt trở nên hoàn hảo hơn dưới nụ cười ngọt ngào, “Chẳng qua nếu cậu không để ý thì có thể làm phù rể trong đám cưới của tôi.”
“Có chú rể nào ngu ngốc đến độ mời một người đàn ông đẹp trai như thế này làm phù rể chứ.” Thẩm Thố đưa tay kéo người phụ nữ lại gần mình và cười nói.
Lời hắn nói ra thoạt nghe thì rất giống ngợi khen nhiệt tình.
Lâm Bắc Thanh vô thức nhíu mày khi nhìn bàn tay của Thẩm Thố trên bả vai Tần Tảo.
“Cũng phải.” Tần Tảo rúc vào vòng tay chồng cũ đầy quen thuộc và nở nụ cười ngọt ngào với Lâm Bắc Thanh.
Cô dâu sắp cưới lại chọn một chiếc váy khác, cô nhân viên bán hàng nãy giờ cứ liếc Thẩm Thố bỗng lên tiếng: “Chú rể có muốn thử lễ phục cùng không?”
“Được.” Thẩm Thố gật đầu cười, đi theo “Chương Tử Di” qua khu thử đồ cho nam, sau đó hắn chợt quay đầu nói với người đàn ông đằng sau, “Cậu có thể vào luôn không, nhận xét giúp tôi.”
Khu thử đồ cho khách nam rộng rãi sáng sủa hơn với những hàng móc treo có kiểu dáng giống hệt nhau.
Rèm được kéo xuống, một chiếc giày cao gót vẽ nên một đường ranh giới màu đỏ trên tấm bảng hiệu như đang hữu nghị nhắc nhở: Các quý ông đang thay đồ, các vị khách nữ xin dừng bước.
“Công tử nhà thị trưởng Mạnh khỏe hơn chưa?” Thẩm Thố cởi bỏ bộ vest của mình, chậm rãi chỉnh lại cổ tay áo sơ mi trước tấm gương lớn.
“Cậu ta nằm viện do tai nạn giao thông, vết thương vẫn chưa lành,” Lâm Bắc Thanh tưởng rằng người nọ đang nhắc nhở việc mình phải làm nên lại nói thêm sau một khoảng nghỉ, “giờ mà đề nghị chia tay thì không thỏa đáng lắm.”
“Hỏi một đằng trả lời một nẻo.” Hắn cười nói, “Công chức mấy người thích phức tạp hóa những vấn đề đơn giản nhỉ.”
“Không lẽ anh không muốn biết hay sao?”
“Từ biệt tình cũ cần sự quả quyết và thời gian.” Thẩm Thố trong gương liếc mắt nhìn Lâm Bắc Thanh phía sau và cười nói, “Vì cậu chưa có kinh nghiệm trước đó nên tôi sẽ châm chước một chút.”
“Anh có tư cách gì mà đánh giá tôi?” Sắc mặt người đàn ông xinh đẹp không chút cảm tình, âm giọng về cuối còn âm ỉ tức giận.
Thẩm Thố quay đầu mở to mắt nhìn người kia, để lộ vẻ mặt mờ mịt và vô tội.
“Anh còn sắp cưới lại vợ cũ còn gì!” Giọng nói trước giờ luôn ôn hòa vang lên.
“Ai bảo tôi cưới lại vợ cũ?”
“Vừa nãy chẳng phải anh…” Bỗng khựng lại không nói nữa, y nhận ra Thẩm Thố cố tình.
Quả nhiên nét bỡn cợt lóe lên trong mắt tên đàn