Tần Nhĩ Phi thể hiện cảm xúc mâu thuẫn cực kỳ trước việc Tần Tảo tái hôn.
Có vẻ như con bé chưa hiểu sự đời cũng nhận ra được một điều từ lễ cưới sắp diễn ra này, rằng ba mẹ nó mãi mãi sẽ không thể ở bên nhau nữa.
Thế nên dù Tần Tảo tận tình khuyên nhủ giải thích thế nào, dùng quần áo xinh đẹp và búp bê đắt tiền hối lộ ra sao, con bé vẫn chân trần chạy tới chạy lui trong phòng, vừa gào thét chói tai vừa khóc lóc ầm ĩ như muốn tự hủy dây thanh quản của mình, nó nói con không nên đi học múa! Con ghét thầy Tiểu Tống kia, ông ấy thua xa ba con!
Người mẹ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, thưởng cho con gái mấy phát vả vào mồm rồi đưa nó tới nhà mẹ ruột.
Không dám gọi điện cho đứa con gái nóng tính như lửa của mình, bà ngoại của con nhóc đành gọi cho Thẩm Thố, hắn đang chở vợ cũ đi từ tiệm áo cưới về nhà.
Mẹ của Tần Tảo nói không thấy cháu ngoại đâu nữa.
Đứa bé ôm con búp bê mình thích nhất và con heo đất để dành được hơn một nửa toàn tiền xu, chẳng nói chẳng rằng mà biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian.
Không muốn làm phiền cặp phụ huynh trẻ vẫn đang chìm trong đau buồn, Lâm Bắc Thanh xin nghỉ phép xuống xe giữa đường.
Y quả quyết lộn ngược lại bệnh viện, đá văng cửa phòng bệnh rồi lao tới làm ầm lên với tên đàn ông trẻ đang nằm trên giường xem hoạt hình vì quá chán: “Tần Nhĩ Phi đâu? Cậu giấu con gái nhà người ta đi đâu rồi?”
“Tần Nhĩ Phi?” Thấy người yêu cái là vẻ uể oải bay biến hết, thay vào đó là sắc mặt tươi rói, cậu ta tắt bộ phim về con mèo và con chuột suốt ngày chí chóe nhau trên TV, đảo mắt ngẫm nghĩ một lát rồi nói, “Hình như có tí ấn tượng với cái tên này.”
“Cậu vờ vịt cái gì?!” Vẻ mặt Lâm Bắc Thanh lạnh thấu xương, thái độ khác hẳn ngày thường, “Mạnh Y Phóng, trả thù một người cha bằng cách bắt cóc một cô bé mới sáu tuổi rất bỉ ổi!”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả!” Mạnh Y Phóng cũng gào lên, giọng cao vống như mái tóc dựng đứng của cậu ta, “Lâm Bắc Thanh, Mạnh Y Phóng tôi không bao giờ phủ nhận việc mình làm.
Nhưng nếu không phải tôi làm thì cậu đừng hòng đổ vấy lên đầu tôi!”
“Thật sự không phải cậu?” Lâm Bắc Thanh im lặng.
Vì sợ liên lụy y bị Mạnh Trọng Lương xử phạt, Mạnh Y Phóng hoàn toàn không dám rời bệnh viện nửa bước, ngoan ngoãn nề nếp như cá mắc vào lưới câu.
Y ngẫm nghĩ hết mọi khả năng, sau đó quay đầu bỏ đi.
Tên con trai trên giường bệnh rướn chân nhảy xuống, kéo tay người yêu lại.
Dù cho khi ở riêng Lâm Bắc Thanh có vô lý đùng đùng thế nào thì trước mặt người khác y vẫn nhã nhặn lịch sự.
Trong mắt Mạnh Y Phóng, đến tận bây giờ y vẫn mang dáng vẻ như hồi hai người mới gặp, ôm gối ngồi thui thủi trong góc, người ngợm mảnh khảnh và yếu ớt nhiễm ít bụi đất.
một luồng ánh sáng vỡ vụn ấp ôm lấy đứa bé như thân cành bao lấy đóa hoa.
Đất trời không có tạp âm, thời gian như ngừng lại khi y tự nói ra tên của mình với cậu ta.
Chiều hôm đó, thằng con trai béo ú người gặp người ghét chậm rãi vươn tay ôm chầm lấy đứa bé trai u buồn bệnh tật lại im lặng kiệm lời kia, không những vì nó có mái tóc mềm, đôi mắt trong veo như được gột rửa và khóe môi nhuốm màu cánh hồng, mà còn vì một lý do chôn sâu dưới đáy lòng không muốn ai biết tới.
Sợ tối, sợ cô đơn, sợ một mình, sợ không được ai thích, sợ bị người ta bỏ rơi.
Đây là Lâm Bắc Thanh của cậu ta.
Đây cũng là Mạnh Y Phóng của y.
“Cậu có biết bản thân mình bây giờ trông như thế nào không? Tại sao cái gã Thẩm Thố kia gió thổi cỏ lay có biến động gì cũng có thể biến cậu thành một người khác hẳn vậy?” Gã trai to xác cuối cùng cũng nhớ ra “Tần Nhữ Phi”, cậu ta ôm chặt lấy người mình yêu, vùi mặt vào hõm cổ y như muốn ép cho nước mắt chảy ra làm bỏng da người còn lại.
Giọng nói của cậu ta không còn phẫn nộ hay ghen tị, thay vào đó là nỗi buồn, “Cậu muốn rời khỏi tôi sao? Rời bỏ tôi giống như ba cậu bỏ mẹ cậu, anh cậu rời bỏ cậu sao?” Ngừng lại một lúc lâu, cuối cùng cậu ta cũng nói ra nỗi thắc mắc vẫn luôn đè nặng trong lòng đến độ không còn chịu nổi nữa, “Cậu chưa bao giờ hận gã đúng không? Cậu yêu gã đúng không?”
Cơn hoảng hốt làm người ta đầu váng mắt hoa dâng lên.
Ngoài tầm kiểm soát, tất cả các kế hoạch và giả định đều nằm ngoài tầm kiểm soát.
Giống như bước vào một hành lang, tiến thoái lưỡng nan trong không gian chật hẹp và tù túng, một đầu là bóng tối khôn cùng, đầu kia là ánh sáng vô hạn.
“Không phải như thế đâu Y Phóng.” Lâm Bắc Thanh để lộ ra vẻ mặt mệt mỏi như đã kiệt sức, y vươn tay ôm chặt lấy người yêu, để mặc cho toàn bộ trọng lượng của mình dồn lên ngực cậu ta, sau đó y nói nhẹ tênh, “Đưa tôi về Anh đi, trước khi tôi trở nên nát bét hơn.”
Xe cộ chảy trôi không ngừng giữa biển đèn rực rỡ, Thẩm Thố lái xe đưa theo vợ cũ tìm kiếm tất cả những nơi con gái có thể tới, nhưng rồi Tần Tảo cũng trắng tay trở về trong màn sương đêm thấm vào tim phổi của Bắc Kinh.
Vụ mất tích của con gái trái lại đã cho cặp vợ chồng ly hôn một thế giới hoàn mỹ.
Người phụ nữ vẫn chìm trong sự tự trách và khóc lóc, gương mặt điểm trang xinh đẹp như bị một cơn mưa tầm tã làm hỏng.
Cuối cùng người đàn ông buộc phải dùng nụ hôn của mình để xoa dịu những giọt nước mắt vẫn lã chã không ngừng của cô.
Trước khi cưới Thẩm Thố, Tần Tảo đã có kinh nghiệm tình dục phong phú, sau khi kết hôn thì lại thay đổi lệch đất nghiêng trời, cô bỗng trở nên vô cùng nhạy cảm và bẽn lẽn.
Sự thay đổi này còn trở nên cực đoan sau khi ly hôn, phía dưới của cô khô khốc khó có thể tiến vào, dù người kia là đàn ông trưởng thành thuần thục kỹ thuật hay là mấy đứa thanh niên choai choai tinh lực dư thừa chỉ biết cắm đầu làm bừa, dường như nó từ chối tất cả đàn ông theo bản năng chỉ trừ có Thẩm Thố.
Phỏng đoán này đã được chứng thực vào đêm nay, khi cô sống lại giấc mơ xưa với chồng cũ của mình.
Gặp gỡ sau những ngày xa cách còn mãnh liệt hơn cả tân hôn, quả đúng là vậy.
Sáng hôm sau, người đàn ông tỉnh lại thì người phụ nữ đã không còn ở bên nữa, giống như hàng ngàn buổi sớm mai đã một đi không trở lại.
Hắn đứng dậy tắm rửa, lại nhận ra sữa tắm dầu gội đều là nhãn hiệu mình quen dùng, chưa từng thay đổi.
Sau khi ly hôn, Thẩm Thố nhẹ nhàng rời khỏi nơi này, cũng chẳng mang bất cứ thứ