Bạch Vị Quả gọi điện cho Thẩm Thố vào ngày thứ ba Tần Nhĩ Phi mất tích.
Vì tìm được lại đứa con mất tích, cô nàng bắt đầu ngang ngược tranh công với người cha trẻ.
“Ba!” Con nhóc ở tạm nhà của Bạch Vị Quả thấy ba mình thì phấn chấn hô lên, “Ba ơi, con trốn dưới gầm cầu, tối lắm sợ lắm.
Sau đó chị tìm được con, chị đối xử rất tốt với con.” Nó chu cái miệng nhỏ nhắn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua chị gái xinh đẹp bên cạnh rồi nói một lèo bảy tám chữ “tốt” để khen cô nàng.
Tần Nhĩ Phi thực sự đã thích chị gái xinh đẹp này sau vụ bỏ nhà đi bụi.
Đứa trẻ nào cũng vậy, ai đối tốt với mình thì mình thích người đó.
Với sự chăm sóc ân cần có chủ đích của Bạch Vị Quả, chẳng bao lâu sau con bé thậm chí đã quên tiệt cảm giác khó chịu do mẹ tái hôn.
Đương nhiên con bé không biết chị gái đẹp tựa phù dung trước mắt còn đáng sợ hơn thầy Tiểu Tống, đây chính là thủ phạm khiến cha mẹ nó đôi ngả chia ly.
“Giờ muộn rồi, con vào phòng ngủ một lát đi.
Lát nữa ba đưa con về.” Thẩm Thố quỳ xuống nói chuyện với con gái, nếu không bế con bé lên thì chính hắn sẽ quỳ xuống, luôn cố hết sức để giữ trạng thái nhìn thẳng với nó.
Sau đó người cha trẻ ngẩng đầu lên, chân thành nói lời cảm ơn với Bạch Vị Quả.
Con bé nghe lời đi vào phòng ngủ tạm thời của mình, sau đó còn quay đầu hôn gió Bạch Vị Quả, nó cười ngọt lịm: “Chị ơi, chúc chị ngủ ngon!”
Ngày đó, Bạch Vị Quả đã suy ra được ẩn ý trong lời nói của Đàm Soái, rằng muốn tóm được Thẩm Thố thì phải nghĩ cách tóm được viên ngọc minh châu trong lòng bàn tay hắn, chính là Tần Nhĩ Phi.
Cẩn thận đầu tư suy nghĩ mấy buổi tối, cô nàng quyết định tới thăm trường của Tần Nhĩ Phi một lần nữa.
Con bé vẫn nhớ rõ cô nàng, đôi khi mẹ sẽ nhắc tới nên nó biết cô nàng là một “người bạn” của ba.
Hôm đó gặp nhau, tà váy trắng tung bay và gương mặt xinh đẹp của Bạch Vị Quả đã khiến con bé ngưỡng mộ vô cùng.
Cô nàng dùng một câu chuyện cũ để ám chỉ con bé rằng nó có thể bỏ nhà ra đi để khiến ba mẹ mình hòa bình như ngày xưa, và trong câu chuyện đó thì cô bé có cảnh ngộ tương tự đã nép ở gầm cầu vượt sau khi rời khỏi nhà.
Mang đôi giày mới không vừa, cô nàng đi đi lại lại trong nhà cho đến khi những vết phồng rộp xuất hiện trên đôi chân mỏng manh của mình.
Để lấy được cảm tình và sự khuất phục của người đàn ông, cô nàng thật sự đồng cảm với nỗi đau xót đắng cay của những người phụ nữ bó chân thời cổ.
Trước mặt Thẩm Thố, thậm chí Bạch Vị Quả còn lôi cả cậu cảnh sát Trương Dục Hạo ra để khiến câu chuyện chân thực và đáng tin hơn, đương nhiên một mình cô nàng không thể nào tìm được một đứa bé gái bỏ nhà ra đi chỉ trong ba ngày.
Cô gái xinh đẹp đắc chí với suy nghĩ cũng hoàn hảo như mình, cô nàng là biên kịch và đạo diễn, và đứa con gái đầu óc khờ khạo ngu đần y như người mẹ Tần Tảo của nó chính là diễn viên tốt nhất.
“Sau khi Đàm Soái nói với em Nhĩ Phi mất tích, em đã đi loanh quanh tìm con bé.
Hai hôm vừa rồi ngày nào cũng đi tìm suốt mười mấy tiếng, chân cũng sưng rộp cả lên.” Bạch Vị Quả tách chân nằm xuống chiếc giường mềm mại, lớp ren trong suốt không thể che đi khung cảnh mê ly thấp thoáng giữa hai chân.
Cô nàng giơ đôi chân nhỏ nhắn và mềm mại của mình lên trước mặt Thẩm Thố, nũng nịu nói bằng âm giọng ngọt lịm, “Xoa bóp cho em được không?”
Người còn lại nhếch môi đầy khiêu gợi rồi ngồi xuống bên giường, hắn giữ chân của Bạch Vị Quả trong lòng bàn tay, cúi đầu nhẹ nhàng xoa bóp những ngón chân của cô nàng.
Cô gái rất thích chiêm ngưỡng khuôn mặt của người đàn ông trước mắt mình với góc nhìn từ trên xuống này.
Lông mi của hắn dài tới khó tin, đôi mắt đẹp tới nao lòng kia khuất dưới bóng mi dày đậm.
Từ cổ chân mảnh khảnh đến ngón chân nhỏ xinh, lực ngón tay của người đàn ông lúc nhẹ lúc nặng, kiểm soát cực kỳ tuyệt vời.
Tựa như một đốm lửa âm ỉ, lại như ngọn lửa phừng phừng, cảm giác ngứa ngáy mạnh mẽ dâng từ chân lên khắp toàn thân cô nàng.
Lúc này Bạch Vị Quả mới nhận ra chẳng biết từ khi nào, những chiếc cúc trước ngực Thẩm Thố như sắp bung ra, từ góc nhìn mà cô nàng yêu thích, có thể thấy được rõ cơ ngực cân xứng gợi cảm của hắn.
Ám chỉ tình dục rõ rành rành.
“Thẩm… Thẩm Thố… Em…” Cô nàng vô thức nỉ non rên rỉ.
Cô gái vốn định khiêu khích quyến rũ người đàn ông, trái lại công tắc tình dục còn bị kích hoạt bởi những cử chỉ nhìn như vô tâm của người kia.
Âm hộ của cô nàng trở nên ướt nhẹp chỉ vì đôi tay đang mân mê bàn chân mình, và đương nhiên cô nàng đã chuẩn bị nong rộng sẵn cho hắn.
Nhưng dường như Thẩm Thố thật sự chỉ vô tâm mà làm.
Hắn cúi đầu rũ mắt, vẻ mặt vừa chăm chú lại nghiêm túc, như thể hắn vốn không hề để ý tới cô gái trên giường, gò má ửng hồng, đôi mắt mê ly, thân thể mềm mại bắt đầu không tự chủ được mà nóng lên và run rẩy theo từng động tác tay của mình.
Quả thực chẳng khác nào một dạng trừng phạt.
“Thẩm Thố…” Những ngón tay thon dài lạnh lẽo khơi dậy ham muốn thiêu đốt khiến cơ thể Bạch Vị Quả nóng bừng.
Dịu dàng lại cấp bách, cô nàng lặp đi lặp lại tên người tình, nhắc nhở hắn rằng âm đ*o của mình đang khao khát được chạm vào và cọ xát, khao khát được nhét vào và xâm phạm.
“Đầu óc như thế này mà dùng để thi vào đại học không tốt hay sao?” Một lúc lâu sau, người đàn ông hờ hững bỗng ngẩng đầu, hé môi cười thành tiếng, “Khéo Thanh Hoa cũng vào được.”
Dịu dàng mà lạnh lùng, đây là những tính cách đồng thời tồn tại ở người đàn ông này và chúng thống nhất với nhau một cách hoàn hảo.
Cô gái xinh đẹp nhiều mưu mô nhận ra được trong nụ cười thoáng qua của Thẩm Thố, rằng nếu so sánh với người tình của mình, mấy mẹo vặt vãnh ấy có mà xách dép theo sau.
“Tôi sẽ không đòi lại những gì đã cho em.
Em muốn gì khác cũng có thể nói với tôi, ngoài cái xe Mini lần trước vì giờ em còn chưa đủ tuổi lấy bằng lái.
Còn về những tấm ảnh đó, tôi khuyên em tốt nhất đừng nghĩ tới nữa.” Hắn chầm chậm đứng dậy, vẻ mặt rất lãnh đạm mà giọng điệu cũng nhạt thếch, “Tần Tảo đã báo cảnh sát vụ mất tích của Nhĩ Phi, cơ quan công an cũng đã lập hồ sơ điều tra.
Tôi phải nhờ cả đống bạn bè mới có thể đè vụ này xuống, nếu cảnh sát nhận định em dùng ảnh chụp giả để đe dọa chiếm đoạt tài sản của tôi không thành, cuối cùng thẹn quá thành giận bắt cóc con gái tôi… thì tôi cũng không biết sẽ bị phán bao nhiêu năm đâu.”
Ham muốn tình dục thiêu đốt vẫn còn chộn rộn trong cơ thể, nhưng Bạch Vị Quả trợn trừng hai mắt vì ngạc nhiên đã lạnh ngắt toàn thân.
Cuối cùng cô nàng cũng hiểu được sự ngu xuẩn của mình, không phải vì tin vào âm mưu của Đàm Soái, mà tại sao bản thân lại nghĩ mình có thể tóm được Thẩm Thố chứ.
Tựa như một con chuột lại tưởng mình bắt nổi một con mèo.
Cô nàng nhìn người đàn ông anh tuấn đi vào một phòng ngủ khác, nhẹ nhàng bế đứa con gái đã ngủ say lên.
“Mưu mô trêu đùa một cô gái sẽ khiến cho người đàn ông trông vô cùng ti tiện, vậy nên,” Trước khi đi, Thẩm Thố hơi cụp mắt, nhìn chằm chằm Bạch Vị Quả đang ngồi bất động trên giường như hồn đã lìa khỏi xác, “khi mà tất cả chúng ta có thể đàng hoàng tách ra một cách tử tế, dừng ở đây đi.”
Con bé nằm trong vòng tay ba tỉnh lại, nó bĩu môi nói: “Ba ơi, con muốn ăn hamburger.”
Hắn đưa con gái tới tiệm bán đồ ăn nhanh mở cửa hai mươi tư giờ, con bé ăn tương cà đến độ mặt mũi đỏ bừng, nó chóp chép miệng, ngẩng gương mặt tròn vo của mình lên rồi nhe răng cười với Thẩm Thố.
Người đàn ông nhìn nó đầy chiều chuộng, gương mặt đẹp trai ánh lên từng quầng sáng dịu nhẹ.
Tần Nhĩ Phi hoàn toàn không rõ tại sao người cha siêu siêu đẹp trai lại nhìn mình với ánh mắt dịu dàng vô cùng nhưng lại ngập tràn áy náy đó, hắn còn nói: “Nhĩ Phi, rất xin lỗi con.”
***
Nửa tháng trôi qua chỉ trong nháy mắt, chẳng mấy chốc đã đến lúc chia tay cái cũ chào đón cái mới, đầu tiên sẽ là cuộc họp chính quyền thường niên.
Các quan chức chính phủ, người nổi tiếng của các doanh nghiệp và giới truyền thông báo chí đồng loạt tề tựu đông đủ.
Thư ký thị trưởng sửa soạn lại vẻ ngoài trong phòng vệ sinh, khi chuẩn bị những bước cuối cho bài phát biểu thì Thẩm Thố tiến vào.
Không cần Thẩm Thố phải nhiều lời, Lâm Bắc Thanh đã biết được cái bẫy giống như mèo dụ chuột từ ánh nhìn đưa đẩy tình ý lại sâu không thấy đáy của người kia.
“Lão già xảo trá hai mặt, mưu mô xảo quyệt, âm hiểm giả dối.” Y đảm nhiệm chức trọng tài đạo đức với vẻ mặt lạnh tanh, “Người lợi