Mẹ ruột của con bé đón nó từ tay người cha.
Người đàn ông sắp trở thành bố dượng của đứa nhỏ lướt qua Thẩm Thố, mùi nước hoa trên cơ thể gã nồng nặc tới mức làm người khác buồn nôn.
Một nhãn hiệu nước ngoài không mấy ai biết tới, cũng rất khó mua được trong nước, mùi hương thanh mát, nhẹ nhàng không hề phô trương, đủ thấy gã đàn ông xịt mùi này đã dốc cả lọ lên cơ thể mình.
Thẩm Thố nhíu mày, đây chính là mùi nước hoa hắn hay dùng.
“Cuối tuần này gia đình tôi sẽ ra ngoại ô xem nhà.” Tần Tảo nói với Thẩm Thố bằng giọng điệu cực kỳ khoe mẽ.
Cô muốn chứng tỏ với chồng cũ của mình rằng dù không có hắn, cuộc đời của cô vẫn rất thoải mái, luôn là vậy.
Đứa bé con đang thầm thì nói chuyện với ba nó bỗng nhiên trở nên im lặng lạ thường.
Tần Tảo vươn tay ra với con bé, đứa nhóc vẫn còn ghim “cái tát” lúc trước có vẻ rất hục hặc không bằng lòng, nhưng rồi vẫn đành gật đầu dưới ánh nhìn cổ vũ của ba nó.
Chưa đi được mấy bước, Thẩm Thố nhìn thấy Tống Văn Kiệt đón lấy tay con gái mình từ tay vợ cũ.
Gã quay đầu lại cười với hắn, xương mũi cao quá mức dường như cũng méo theo nụ cười của người nọ.
Còn Tần Nhĩ Phi đã bị dắt đi xa lại vẫn liên tục quay đầu lại, đôi mắt to chớp chớp ngây ngốc nhìn hắn.
Người đàn ông đứng lặng người tại chỗ cho đến khi bóng lưng nhỏ bé của con gái mình khuất dạng.
Tần Nhĩ Phi đã rời khỏi nhà Thẩm Thố, nhưng Lâm Bắc Thanh thì không.
Sau một cuộc morning sex, Thẩm Thố ngồi bên bệ cửa sổ và sửa lại bản thảo thiết kế số cho phía người Đức, còn Lâm Bắc Thanh mặc chiếc áo sơ-mi xếp li màu trắng của hắn và nằm ườn trên giường đọc báo buổi sáng.
Áo lớn hơn một cỡ, ống tay áo phủ kín bàn tay.
Trong những ngày chung sống, ngoài những lời đường mật nồng cháy trong khi ân ái thì phần lớn thời gian hai người bận túi bụi ai lo việc người đó, chẳng hề để ý tới nhau.
Không ai nói chuyện trong suốt vài chục phút, Lâm Bắc Thanh gấp tờ báo lại, bắt đầu khẽ khàng nhẩm lại nội dung bên trong.
Bầu không khí của hai kẻ cô đơn cần tới một chút âm thanh.
Quả thực Lâm Bắc Thanh rất phù hợp với bát cơm công chức này, chỉ cần một lãnh đạo cấp quốc gia phát ngôn trước công chúng thì dù bài phát biểu có nhạt nhẽo dài dòng thế nào đi nữa thì y cũng có thể lặp lại không sai một chữ vào ngày hôm sau, đồng thời còn biên soạn lại thành một bản thảo đơn giản rõ ràng đúng trọng điểm cho Mạnh Trọng Lương.
Sau khi Tần Nhĩ Phi rời đi, Lâm Bắc Thanh đã nhận thức rõ ràng việc Thẩm Thố hoàn toàn không phù hợp để tiếp xúc ở khoảng cách quá gần.
Thẩm Thố khi ở nhà là một tên đàn ông cực kỳ trầm lặng và khó gần.
Phòng ngủ được thiết kế mở với rất ít đồ trang trí nên luôn gọn gàng ngăn nắp, dù không có giúp việc tới quét dọn định kỳ thì cũng vẫn sạch bong không một hạt bụi.
Lấy đồ gì cũng rất nhẹ tay, ăn gì cũng nhai kỹ nuốt chậm, hoàn toàn không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Hắn có thể không nói một lời trong thời gian dài, chưa kể thay đổi biểu cảm trên gương mặt cũng rất ít ỏi, chủ động nói chuyện với hắn thì hắn sẽ mỉm cười với mình, nhưng không ai có thể biết được rốt cuộc hắn nghe được bao nhiêu.
Lâm Bắc Thanh nghĩ ngay tới từ “bạo lực lạnh”, y chợt cảm thấy hơi thông cảm và khâm phục chị gái của mình và Tần Tảo, đặc biệt là Tầm Tảo, sao có thể bình chân như vại sống chung cùng người đàn ông này chứ? Ba tháng là quất roi, sáu năm thì khác gì lăng trì đâu.
Lâm Bắc Thanh vừa nhẹ giọng đọc lại một bài phát biểu quan trọng gần đây của tổng bí thư Hồ, vừa lặng lẽ đánh giá gương mặt người đàn ông dưới ánh Mặt trời.
So với những bộ vest chỉn chu nghiêm túc thường ngày, Thẩm Thố mặc rất thoải mái giản dị khi ở nhà, áo len màu đen trông rộng thùng thình vì vóc dáng hơi gầy của hắn.
Lông mi là những từ ngữ hoa lệ, đường sắc nét từ sống mũi tới khuôn cằm ghép ra vần điệu, sườn mặt của người đàn ông này chẳng khác nào một khúc thánh ca.
Lâm Bắc Thanh chưa thấy sườn mặt của mình bao giờ, nhưng y đã gặp nhiều người đàn ông tuấn lãng khí phái, bao gồm Mạnh Y Phóng, Đàm Soái cùng với vài sinh viên châu Âu đẹp như tượng điêu khắc Hy Lạp, nhưng không ai có thể khóa ánh nhìn của y trong thời gian dài như Thẩm Thố.
“… Chúng ta sẽ kiên định tuân thủ chính sách đối ngoại độc lập tự chủ, đi theo con đường phát triển hòa bình, theo đuổi chiến lược mở cửa đa bên cùng có lợi, phát triển hợp tác hữu nghị với tất cả các quốc gia trên cơ sở năm nguyên tắc chung sống hòa bình, và tiếp tục làm việc với nhân dân thế giới để thúc đẩy lý tưởng cao đẹp là hòa bình và phát triển của nhân loại…”
“Sai rồi.” Thẩm Thố cả buổi sáng không nói một lời bỗng nhiên lên tiếng.
“Cái gì sai?” Lâm Bắc Thanh hỏi.
“Câu cậu vừa nói sai rồi, không phải ‘lý tưởng cao đẹp’ mà là ‘sự nghiệp cao cả’.” Đôi mắt hắn không thèm nâng, công việc đang dở cũng không ngừng.
“Sao vậy được.” Y nửa tin nửa ngờ cúi đầu lật lại tờ báo đã được gấp bốn thành hình vuông, ấy vậy mà lại sai thật.
Ánh mắt kinh ngạc hướng về Thẩm Thố, như đang lặng lẽ hỏi rằng sao anh cũng thuộc?
“Cậu đọc đi đọc lại đoạn này suốt buổi sáng, người không có giác ngộ chính trị thì cũng thuộc thôi.” Thẩm Thố nghiêng đầu qua nhìn y, sau đó lại lập tức quay về, hắn cười nhẹ, “Xin cậu đó, tập trung chút đi.
Trên mặt tôi cũng không có bài phát biểu quan trọng của tổng bí thư đâu.”
Như một người hàng xóm ngấp nghé tài sản lại bị người ta bắt quả tang.
Lâm Bắc Thanh không cam lòng thừa nhận nhưng lại chẳng còn gì để biện giải, y mấp máy môi, cũng may là chuông điện thoại đúng lúc vang lên cứu lại tình trạng ngượng nghịu này.
Rốt cuộc Mạnh Y Phóng cũng không “ngồi tù” đủ hai tháng, cậu ta gọi điện cho người yêu mình.
– tôi biết rồi.
Nghiêng mặt liếc nhìn dò xét Thẩm Thố, dường như người kia chẳng hề có phản ứng gì.
– cuối năm nhiều sự kiện xã giao, tôi sẽ về muộn một chút.
Y cúp máy, quay đầu lại nói với Thẩm Thố: “Là Mạnh Y Phóng.”
Người đàn ông chỉ đáp một tiếng “Ừ”, vẫn tập trung làm việc không buồn ngẩng đầu lên.
“Tôi về đây.”
“Tạm biệt.”
Lâm Bắc Thanh cứng đờ không nhúc nhích.
Phản ứng bất cần này của Thẩm Thố quá tồi tệ, chẳng khác gì một “quả trứng vịt” bằng bút đỏ trên tờ bài thi của học sinh.
Rõ ràng y phải đi, thế nhưng y lại cảm thấy hệt như khi “bị đuổi ra khỏi nhà” ngày hôm đó.
Thấy người kia vẫn đứng đực ra không đi, một lát sau Thẩm Thố mới ngẩng đầu lên và mỉm cười, hắn nhả từng chữ cực kỳ rõ ràng: “Tạm biệt.”
Người đàn ông trẻ tuổi lặng lẽ ra ngoài, ba phút sau đột nhiên lại rầm rầm lộn lại.
Y gào lên với người đàn ông vẫn đang tập trung suy tư làm việc trước màn hình laptop: “Anh là thằng khốn nạn!”
“Cậu nói mình phải về, tôi không đuổi cũng không can ngăn, sao lại thành khốn nạn?”
“Anh biết thừa còn hỏi nữa!” Gương mặt xinh đẹp giận dỗi tái xanh, tràn đầy vẻ “anh thay lòng đổi dạ, anh bội tình bạc nghĩa”.
“Được voi đòi tiên, đời này lấy đâu ra chuyện tốt đẹp như thế.” Thẩm Thố nheo mắt, mỉm cười nhìn lên Lâm Bắc Thanh, “Tôi thừa nhận trong một khoảnh khắc nào đó, cậu đã từng khiến trái tim tôi rung động, khiến tôi muốn cận kề với cậu tới độ ghi tên cả hai lên cùng một tấm mộ bia.
Tôi không biết công tử nhà họ Mạnh có để ý chia sẻ cậu với người khác hay không, nhưng trước khi cậu hoàn toàn thuộc về mình tôi, ‘tình yêu’ của tôi cũng chỉ đạt đến ngưỡng ‘vẫy tay chào tạm biệt’ mà thôi.”
Lời hứa thật giả chẳng biết đường nào.
Lâm Bắc Thanh không nói được một lời, đôi mắt đen láy lại càng tối hơn.
Ngay cả khi không có tình yêu với Mạnh Y Phóng, y cũng khó có thể rời khỏi cậu ta.
Vứt bỏ Mạnh Y Phóng gần như đồng nghĩa với việc từ bỏ luôn tương