“Tiền lương của anh cao lắm hả? Sao tự nhiên lại mời tôi đi ăn?” Trương Dục Hạo cười nói.
Harry bắt đầu lảm nhảm: “Ông chủ bọn tôi bảo phải giữ mối quan hệ thân thiết với đồng chí cảnh sát.”
Trương Dục Hạo mắc bệnh nghề nghiệp nặng, ăn cơm cũng không quên thảo luận vụ án.
“Chúng tôi vốn tưởng hung thủ giết Trần Cơ Bối chính là ông chủ khốn kiếp của mấy anh, sau khi điều tra mới biết cô ta còn có một người bạn trai nữa.
Người đó là một giáo viên cấp hai, nhìn bề ngoài nho nhã trí thức lắm, lần nào bị thẩm vấn cũng lắp ba lắp bắp nói không sõi lời, thử nghiệm nói dối thế nào cũng đều có vấn đề, về sau khó khăn lắm mới tìm được nhân chứng có thể chứng minh mình không ở hiện trường thì mới biết là không phải, lãng phí cả đống thời gian của chúng tôi.
Giờ lại phải bắt đầu lại từ đầu.” Trương Dục Hạo cúi đầu ăn, hai má phồng lên làm lời nói cũng lúng búng không nghe rõ, “Trần Cơ Bối đó thật sự rất đẹp, có vô số người theo đuổi nên vẫn không thể loại trừ khả năng giết người vì tình.”
Harry tỏ vẻ ngờ vực, cậu hoàn toàn không tin, có thể đẹp được tới mức nào? Đẹp mấy đi nữa thì chắc chắn cũng không bằng được Tần Tảo.
Dường như Trương Dục Hạo nhìn ra được suy nghĩ trong đầu người đối diện, cậu ta lấy một tập ảnh chụp trong túi ra và nói: “Không tin à? Anh tự nhìn đi.”
Đó là vài bức ảnh chụp chung của nạn nhân khi còn sống.
Để điều tra nguyên nhân cái chết, cảnh sát đã lên kế hoạch thẩm vấn kỹ lưỡng tất cả những người xung quanh cô ta.
Trương Dục Hạo thở dài nói: “Một người xinh đẹp như vậy yêu ai không yêu, lại cứ cắm đầu vào yêu một kẻ cặn bã như ông chủ của mấy anh.”
Harry vừa lật mấy bức ảnh xem vừa bĩu môi trong lòng, nếu tôi không xui xẻo treo cổ mình lên cái cây không bao giờ nở hoa là cậu thì tôi cũng yêu anh ta.
Người phụ nữ trẻ tuổi trong ảnh có sống mũi cao, khuôn cằm nhọn, mắt phượng hai mí vô cùng dễ thương.
Rõ ràng mặt mộc đã rất xinh nhưng đánh mắt kẻ mày vào lại cảm giác như diễn viên con hát.
Đúng là đẹp thật.
Nhưng có một bức hình khiến cậu cảm thấy rất kỳ quái, kỳ quái tới mức nổi da gà.
Trong ảnh là một nhóm chừng hai ba chục người, có vẻ như là cùng đi leo núi rồi chụp ảnh chung với nhau, người nào cũng có ngoại hình và vóc dáng rất nổi bật.
Kỳ quái ở điểm nào nhỉ? Harry tự hỏi tự trả lời, cảm giác hình như đã gặp người nào đó trong số bọn họ ở đâu thì phải.
“Người phụ nữ này đã đăng ký học đủ thứ từ cắm hoa, trà đạo, nhảy múa v.v.
vì ông chủ khốn kiếp của anh.” Trương Dục Hạo vẫn cảm thấy tiếc nuối sâu sắc và căm phẫn bất bình trước cái chết của cô ta, cậu ta thấy chàng trai mặt tròn cứ nhìn lom lom vào một bức ảnh thì ghé qua nói, “À, tấm này là ảnh chụp chung của cô ấy với giáo viên và học sinh trong lớp ở trường múa, một người phụ nữ toàn tâm toàn ý đánh đổi chân tình như vậy, nếu không phải yêu sai người thì đã không chết thảm như thế.”
Nghe được lời nhắc nhở tình cờ này, cuối cùng Harry cũng hiểu được cái cảm giác lông tóc dựng hết cả lên như phim kinh dị này ở đâu ra.
Cậu đã nhớ ra được nơi mình nhìn thấy người đàn ông trong bức ảnh.
Chính là chú rể cười rạng rỡ không hề ngại ngùng trên tấm thiệp mời cưới từ người vợ cũ Tần Tảo của Thẩm Thố, Tống Văn Kiệt.
***
Khi mà Lâm Bắc Thanh vẫn còn chần chừ lưỡng lự, Thẩm Thố lại bốc hơi khỏi nhân gian.
Sau khi sở hữu chuỗi sản nghiệp trong công viên nghệ thuật, “Thị Giác” ngày càng tham vọng, bắt tay chuẩn bị nuốt luôn khu công nghiệp ven biển Liên Vân Cảng ở Giang Tô, từ đó sẽ đặt phân khúc thiết kế ở phía Bắc còn phân khúc sản xuất ở phía Nam.
Như vậy việc huy động vốn đưa ra thị trường cũng chỉ chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Khu công nghiệp ven biển Liên Vân Cảng là tài sản của Triệu Bân, “Thị Giác” đã ngấp nghé mảnh đất này mấy năm trời rồi.
Ấn tượng của Triệu Bân về Thẩm Thố trong lần gặp đầu tiên không tốt cho lắm.
Gã cảm thấy tên đàn ông này chỉ toàn ra vẻ.
Thẩm Thố là một trong những người mang lại miếng cơm cho Triệu Bân.
Triệu Bân ba mươi tư tuổi, khung xương trên mặt hiện rõ, đi kèm với khuôn mắt góc cạnh và đôi môi dày, không thể coi là đặc biệt anh tuấn nhưng cũng là dạng ngoại hình gợi cảm gọi mời.
Cùng là giàu đời hai nhưng khác với Đàm Soái, Triệu Bân là một người rất có lòng cầu tiến.
Không chỉ sở hữu khu công nghiệp Liên Vân Cảng dọc bờ biển mà công ty nhà máy của họ cũng đang phấn đấu trở thành cơ sở tuyến đầu của ngành công nghiệp OEM*.
Kể từ năm 2006, cứ vào tháng 3 và tháng 9 hàng năm, “Thị Giác” đều gửi hai đơn đặt hàng số lượng lớn, để gã gia công những viên pha lê nổi tiếng của Liên Vân Cảng thành sản phẩm hoàn chỉnh theo bản vẽ thiết kế do hắn cung cấp, thậm chí còn chi thêm ba mươi phần trăm chi phí gia công vào năm xảy ra khủng hoảng tài chính.
*OEM (Original Equipment Manufacturing, tạm dịch là sản xuất thiết bị gốc), OEM thường được dùng để chỉ các công ty, công xưởng thực hiện các công việc sản xuất theo thiết kế, thông số kỹ thuật được đặt trước và bán sản phẩm cho công ty khác (chịu trách nhiệm phân phối).
Một cách dễ hiểu hơn, công ty OEM sẽ sản xuất “hộ” cho công ty khác.
Sản phẩm được đưa ra thị trường dưới thương hiệu của công ty đặt làm sản phẩm.
Nhưng điều Triệu Bân cảm thấy khó hiểu là gã chưa bao giờ nhìn thấy những viên pha lê thành phẩm này được tiêu thụ tại thị trường trong nước.
Cho đến khi Thẩm Thố tặng gã một bộ hàng thủ công bằng pha lê của Ý trị giá tới hàng nghìn euro, Triệu Bân liếc qua một cái là lập tức nhận ra đây chính là sản phẩm trong dây chuyền lắp ráp mà gã chỉ kiếm được chưa đến sáu nhân dân tệ cho mỗi bộ.
So ra thì lợi nhuận mà Thẩm Thố mang lại cho gã hàng năm không hề đáng kể.
Chẳng ai muốn làm cả.
Sau vô số lần mời mọc, thậm chí còn chân thành hơn cả tam cố mao lư*, cuối cùng Thẩm Thố cũng “nhín” thời gian ra để tới Giang Tô.
*Thành ngữ Tam cố mao lư mang nghĩa ba lần đến mời và mời với tấm lòng chân thành (Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng xuống núi giúp Lưu Bị dựng nghiệp đế đến tận lần thứ ba.
Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được).
Người Giang Tô mê Bạch Tửu* hoàn toàn không kém người phương Bắc.
*Bạch Tửu hay còn được gọi