“Hôm đó tôi vẫn trốn ở ngoài cửa nghe lén như bình thường, hai người họ cãi nhau dữ dội lắm, hình như là vì chị ấy lên giường với thằng khác và có thể đã mang thai đứa con của thằng đó.
Sau đó chị ấy khóc lóc chạy ra khỏi cửa, mắt ầng ậc nước như hai quả hạch vậy, trông tội nghiệp đáng thương vô cùng, thật sự khiến lòng tôi đau như cắt, nếu chị ấy lựa chọn tôi, tôi sẽ chiều chuộng chị ấy lên tận trời, sao nỡ để chị ấy khóc chứ? Tôi chỉ muốn an ủi chị ấy, cho chị ấy một cái ôm ấm áp, một nụ hôn mềm mại.
Nhưng chị ấy lại kinh hãi hét ầm lên ‘Hóa ra cậu chính là người theo dõi tôi’, sau đó chị ấy cứ liên tục chửi tôi là đồ điên, đồ biến thái bẩn thỉu, thế nên tôi buộc phải bịt miệng và mũi của chị ấy lại để không cho chị ấy phát ra tiếng, cô nói xem,” Khóe môi Tống Văn Kiệt giật giật, cái mũi cao kia dường như đã méo xệch, “đôi môi xinh đẹp như thế sao lại phun ra những con chữ dơ bẩn đến vậy chứ… Ai mà ngờ bịt một hồi thì chị ấy đứt khí, ngã xuống đất không động đậy nữa.
Thế là tôi xâm phạm chị ấy, à là xác của chị ấy…”
“Văn Kiệt… anh đừng nói linh tinh… Anh, anh đang nói gì vậy chứ…”
“Sau khi xử lý thi thể sạch sẽ, tôi mất tận mười năm mới quên đi ánh mắt vô tội mờ mịt lúc sắp chết của chị ấy… Mười năm qua đêm nào tôi cũng bị bóng đè, sợ hãi toàn bộ phụ nữ… Mãi cho tới gần đây tôi mới có thể bắt đầu lại cuộc đời một lần nữa.
Vì tôi nhận ra mình lại yêu thêm một người phụ nữ rồi, người đó đã tới chỗ tôi học múa cải thiện dáng vóc vì người đàn ông mà cô ấy thầm yêu… Cô ấy rất xinh đẹp, cơ thể mềm mại như dòng nước suối, thật sự sinh ra đã để làm vũ công.
Tôi đã ám chỉ cô ấy nhiều lần, nhưng cô ấy lại làm ngơ.
Sau đó tôi quyết định theo dõi cô ấy, xem xem rốt cuộc gã đàn ông có thể khiến cô ấy ái mộ trông như thế nào… Nhưng mà, vậy mà lại là thằng đó!” Khuôn mặt gầy gò của Tống Văn Kiệt nom càng hốc hác hơn vì biểu cảm vặn vẹo méo mó, gân xanh vằn vện nổi lên cảm giác như những con giun ngoằn ngoèo trên mặt, “Mặt của thằng đó không hề thay đổi so với mười năm về trước, nhưng vì sao… vì sao hơn mười năm trôi qua rồi, thằng đó vẫn muốn tranh cướp đàn bà với tôi?!”
Tần Tảo có ngu mấy thì giờ cũng đã hiểu rồi.
Kẻ này là một tên biến thái không hơn.
Mái tóc xoăn dài bồng bềnh như tảo biển từng là niềm tự hào của Tần Tảo, giờ lại trở thành gánh nặng trong việc giữ mạng của cô.
Tống Văn Kiệt túm tóc người phụ nữ đang định bỏ chạy, hung bạo quật ngã cô xuống đất.
Khuỷu tay cô bầm tím do va chạm, trán đập vào góc nhọn của tủ kính làm máu bắn tung tóe.
“Lần nào cướp đàn bà của tôi, thằng đó đều làm bọn họ khóc, hôm đó cô ấy ôm thằng đó nài nỉ cầu xin nó đừng bỏ mình đi, thậm chí còn lôi cả mạng sống bản thân ra uy hiếp, nhưng thằng đó vẫn bỏ đi không thèm quay đầu lại…”
Tần Tảo lờ mờ nghĩ ra, đây là đang chỉ… Trần Cơ Bối?
“Thằng đó vừa đi thì tôi lập tức chạy tới bấm chuông cửa định an ủi cô ấy.
Cô ấy chạy ra mở cửa mà chẳng cần nhìn qua mắt thần, sau đó nhào tới ôm lấy tôi và nói ‘Em biết anh không nỡ để em chết, em biết anh yêu em mà’.
Nhưng đến khi cô ấy ngẩng đầu thấy rõ là tôi thì lại hét toáng lên, ‘Tại sao lại là anh? Anh định làm gì?!’.
Sao cô ấy lại phải hét lên chứ… Đáng ra cô ấy không nên hét lên…” Gã đàn ông nhắm mắt lại, nản lòng tựa đầu sang một bên, để lộ ra gương mặt vô cùng đau đớn, “Tại sao bọn họ không nhìn tôi? Tôi giống thằng đó lắm mà, rõ ràng hai chúng tôi giống hệt nhau từ đầu tới chân…”
Trước khi người phụ nữ hoàn toàn bất tỉnh, cô đã nhìn thấy một gương mặt vô cùng đẹp trai.
Đó là ảo giác sinh ra do thiếu ô-xy lên não khi cổ họng bị bóp chặt.
Gã nói, cô ở lại bên tôi đi, chúng ta bắt đầu lại lần nữa.
Nước mắt của Tần Tảo lã chã chảy ra, cô bị bóp cổ không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể khẽ gật đầu đáp lại.
Liều mạng mà đáp lại.
Khi Tần Tảo tỉnh lại, cô nhìn thấy người đàn ông làm mình quyến luyến sâu sắc đang ngồi bên cạnh giường.
Thế giới xung quanh cô bừng sáng, đến độ cô thật sự tưởng mình đã lên thiên đường.
Mắt của hắn hoe đỏ, gương mặt đẹp trai lúc này trông lại hiền lành và mệt mỏi lạ thường.
“Tống Văn Kiệt đã bị bắt, em có thể an tâm rồi.” Cũng may là có Harry, trực giác luôn cho rằng mình sẽ không thua phụ nữ khiến cậu rất bất an, cậu biết được Tống Văn Kiệt cũng tốt nghiệp Trung Hí từ lời khoe khoang của Tần Tảo ngày hôm đó, vậy thì chẳng phải người này cũng quen biết với người vợ đầu tiên của ông chủ là Lâm Nam Âm hay sao? Chàng trai xem nhiều phim hình sự trinh thám của Hồng Kông nhạy bén nhận ra rằng sự tình cờ ngẫu nhiên này giống như bông hoa bỉ ngạn tỏa ra độc tính nguy hiểm.
Vậy nên cậu cuống lên bám rịt lấy “Trương sir” để báo cáo và lập án điều tra Tống Văn Kiệt.
Người phụ nữ gật đầu một cách khó khăn, đầu óc vẫn choáng váng, cảm giác kinh tởm buồn nôn dâng lên ngực.
Cô chợt nhớ tới đứa con gái của mình.
“Nhĩ Phi đâu?”
Cô thấy chồng cũ cúi đầu, hắn mím môi nhưng không trả lời.
“Thẩm Thố! Anh mau nói cho tôi biết đi, Nhĩ Phi đâu?” Tần Tảo la hét gào lên, giằng kim truyền tĩnh mạch ra rồi giãy giụa bò dậy khỏi giường, “Nhĩ Phi đâu?”
“Tần Tảo,” Thẩm Thố cắn môi một lúc rồi mới nói, “Nhĩ Phi đã… mất rồi.”
“Anh… Anh nói gì cơ?” Người phụ nữ ngẩn ra, lập tức giơ tay hung dữ tát thẳng vào mặt chồng cũ, “Đ*t mẹ nó anh nói bậy bạ cái gì đấy?! ‘Mất’ là ý gì?!”
Cảnh sát đi vào giải thích tình hình với cô, cuối cùng Tần Tảo cũng biết đã có chuyện gì xảy ra.
Cô phát ra tiếng gào thét và tiếng khóc sức cùng lực kiệt, điên cuồng muốn lao ra khỏi phòng bệnh, động tác quá