Ba tháng sau khi con gái được chôn cất, Tần Tảo quyết định tới Quảng Châu.
Bắc Kinh là nơi mà cô không bao giờ muốn đặt chân đến nữa.
Quá lạnh, cũng quá đau buồn.
Thẩm Thố bầu bạn với người phụ nữ mất con suốt ba tháng, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra kể cả trong tuần trăng mật hồi hai người mới cưới.
Mỗi khi cô không thể cầm lòng được mà bật khóc, mỗi khi cô bừng tỉnh vì ác mộng và đau đớn như nổ khoang trong*, thì nụ hôn của một người đàn ông đều có tác dụng tốt hơn cả pethidine*.
*Lumen trong sinh học là thuật ngữ dùng để chỉ không gian bên trong của một bộ phận.
Bộ phận này có cấu trúc hình ống ví dụ như ruột, động mạch v.v.
**Thuốc Pethidine hay còn có tên gọi khác là Pethidin hydroclorid là thuốc giảm đau trung ương tổng hợp nhóm opioid, được chỉ định sử dụng với cơn đau vừa và nặng.
Thuốc có tính chất gây nghiện tương tự như morphine, vì vậy khi dùng cần tuân theo đúng chỉ định trong đơn kê và không được lạm dụng.
Sau nhiều lần tổn thương, cuối cùng người phụ nữ cũng rút ra kinh nghiệm, cô biết rằng nếu được hắn hôn lâu hơn thì sẽ nghiện, và khi lòng trắc ẩn của người đàn ông này cạn sạch, cảm giác lên cơn nghiện đau tận xương cốt sẽ dạy cho cô phải từ bỏ thế nào.
Thẩm Thố lái xe tiễn Tần Tảo khi cô rời khỏi Bắc Kinh.
Tại sân bay, người phụ nữ không còn lớp trang điểm kỹ càng mà thay vào đó là gương mặt để lộ ra vẻ tiều tụy mệt mỏi, cô đã thẳng thắn thừa nhận với chồng cũ sự khủng hoảng của mình khi phải xa nhà, gần ba mươi tuổi rồi nhưng chẳng làm được cái gì cả.
“Không những có dung mạo hơn người và xuất thân hơn cả vạn người,” Dưới hàng mi dài, đôi mắt ngông cuồng lóe lên ý trêu đùa, “em còn có một người chồng cũ đủ để tất cả phụ nữ phải ghen ghét với em, nói bản thân là kẻ vô tích sự sẽ làm người khác phẫn nộ lắm đấy.”
“Em muốn… em muốn hỏi anh, anh nhất định phải trả lời em thật lòng… Anh có yêu em không?” Cuối cùng cô cũng hỏi ra được khúc mắc suốt bao nhiêu năm qua.
Mối nghi hoặc mốc meo phủ bụi này phải được phơi bày ra ánh sáng ngay bây giờ, chẳng còn lý do gì để tiếp tục giả vờ hờ hững hay bao dung vào thời khắc chia ly nữa.
Thẩm Thố hơi nheo mắt lại, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói: “Em là mẹ của người duy nhất tôi từng yêu thương trong cuộc đời này, vậy nên tôi rất biết ơn em.” Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của người phụ nữ và nói bằng giọng đầy chân thành, “Em là một cô gái tốt, xứng đáng có được một người đàn ông tốt hơn tôi.”
Tần Tảo có rất nhiều người thầm mến hồi đại học, việc cô phát thẻ người tốt cho người khác là chuyện quá đỗi thường xuyên.
Cô chưa bao giờ ngờ được có ngày mình lại nghe thấy điều này từ miệng một người đàn ông.
Tiếng loa phát thanh ở sân bay đang thúc giục hành khách làm thủ tục check-in.
“Time to say goodbye, cũng nên có một ‘nụ hôn tạm biệt’ nhỉ.”
Ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo của người đàn ông nhẹ nhàng nâng gò má của người phụ nữ lên.
Mùi nước hoa thanh mát quen thuộc bao phủ lấy Tần Tảo, cô nhìn thấy người đàn ông anh tuấn mang theo một nụ cười làm say lòng người ấy cúi người ghé lại gần môi mình.
Thế là cô nhắm đôi mắt vẫn còn bập bùng ngọn lửa mỏng manh còn chưa tàn lụi, toàn tâm toàn ý mong chờ nụ hôn cuối cùng kia.
Nhưng nụ hôn cuối ấy không dừng lại nơi đôi môi căng tràn mềm mại của người phụ nữ, nó chỉ khẽ khàng lướt qua khóe môi cô và dừng lại nơi gò má.
Cô mở mắt, chỉ thấy được Thẩm Thố đã quay lưng bỏ đi.
Hắn giơ tay ra dấu tạm biệt, giọng nói đong đầy ý cười: “Thôi bỏ đi, sợ em không quên được tôi mất.”
“Thẩm Thố, đ*t mẹ nó anh đúng là thằng khốn nạn!” Cô gào toáng lên với bóng lưng rời đi của người đàn ông ở lối ra.
Sau đó Tần Tảo lại ôm mặt cất tiếng khóc, hoàn toàn chẳng để ý ánh mắt xoi mói và tiếng xì xào bàn tán của đám người.
Cũng trong ba tháng này, Lâm Bắc Thanh không gặp Thẩm Thố, cũng không nhận được bất cứ cuộc gọi nào từ người kia.
Y biết hắn vẫn đang ở Bắc Kinh, thậm chí biết hắn đang ở trong căn biệt thự của người vợ cũ Tần Tảo.
Y dùng chiếc chìa khóa nhà của Thẩm Thố mà hắn đã đưa cho mình từ lâu để vào ở mấy ngày, bác giúp việc tới dọn dẹp đã gặp Lâm Bắc Thanh mấy lần, lần nào bà cũng nói với y: “Hôm qua giám đốc Thẩm gọi điện bảo tôi là sẽ không về nhà trong một khoảng thời gian ngắn.”
Khốn kiếp! Lâm Bắc Thanh thầm chửi trong lòng, gọi điện cho người giúp việc nhưng lại không thèm gọi cho y.
Thẩm Thố lái xe về thẳng nhà sau khi rời sân bay, hắn nghĩ bụng mình đã phải làm mọi công việc ở “Thị Giác” từ xa qua email và video call suốt ba tháng qua rồi, sáng mai phải tới công ty thôi.
Khi chạm vào tay nắm cửa, hắn nhận ra cửa không khóa.
Bác giúp việc không thể bất cẩn như thế.
Sau khi vào nhà, hắn nhìn thấy Lâm Bắc Thanh đang ngồi một mình ở sofa.
Y chống khuỷu tay lên đầu gối và hơi nghiêng người về phía trước.
Có vẻ như y đang thất thần, hoàn toàn không để ý có người vào nhà.
Thẩm Thố lẳng lặng nhìn chăm chú vào dung mạo xinh đẹp của người đàn ông trong chốc lát, sau đó khẽ nhoẻn cười: “Hi, lâu rồi không gặp.”
Lâm Bắc Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Thẩm Thố như không hề quen biết người trước mặt.
Mãi một lúc lâu sau, y mới đáp lời hắn với vẻ mặt lạnh tanh: “Tuần sau tôi phải rời Bắc Kinh để tới Cát Lâm, nên tới nói lời tạm biệt với anh.”
Thấy người đàn ông kia mở to mắt như đang không hiểu lời mình nói, y bồi thêm một nụ cười nhã nhặn tiêu chuẩn: “Trăm phương ngàn kế để đổi lấy cơ hội điều chuyển công tác và thăng chức, hẳn là anh nên chúc mừng tôi.”
“Địa điểm này không ổn.
Nếu muốn tạm biệt thì nên đổi qua một nơi nào tình cảm hơn mới phải.” Hắn quay đầu đi về hướng cửa, trong khi Lâm Bắc Thanh phía sau lại không mảy may nhúc nhích.
Người đàn ông dừng bước, quay đầu lên tiếng ra lệnh không thèm khách sáo, “Đi ra!”
“Tầng thượng ở đây đã không có ai đi lên trong thời gian dài, lan can bị ăn mòn trầm trọng đến mức bất cẩn chút thôi là ngã xuống.
Tuy rằng kém cao ốc Hồng Vực ở khu công nghiệp Liên Vân Cảng, nhưng cũng đủ để ngã tan xương nát thịt rồi.” Thẩm Thố đi tới cạnh lan can, còn cố ý vỗ hai cái để nhắc nhở Lâm Bắc Thanh, ai ngờ lan can kia phát ra tiếng vang giòn giã, người đàn ông hoàn toàn không để ý hơi loạng choạng như sắp ngã.
“Thẩm Thố!” Lâm Bắc Thanh vì sợ độ cao nên đứng cách một khoảng gần như lao tới hòng kéo người kia về theo bản năng.
Nhưng ai ngờ người kia lại xoay người, đẩy ngược y về phía lan can.
Thẩm Thố đột ngột đưa tay nâng người đàn ông trẻ còn chưa kịp phản ứng lên trên, thế là một nửa cơ thể của Lâm Bắc Thanh lập tức lơ lửng ở độ cao hơn một trăm mét.
Âm mưu.
Âm mưu đáng ghét.
“Vì em sợ hãi nên mới phải trốn khỏi Bắc Kinh để tới nơi khác sao?” Khóe môi vẽ nên một đường cong xinh đẹp, hắn nói bằng giọng hài hước, “Vì không chạm vào em suốt ba tháng nên em mới sinh ra nỗi sợ hãi như oán phụ nơi khuê phòng à?”
“Thả