Cái này quá khó! Mẫu Đan hơi nhụt chí, cúi đầu, nhưng rất nhanh lại điều chỉnh tốt cảm xúc, phồng má ngẩng đầu nhìn về phía vị trụ trì tuyệt sắc kia, đại khái là còn chưa ăn sạch anh, cô luôn luôn không có cách nào bình tĩnh với anh được.
"Em có lúc nào mà rất đạm mạc không?" Cứ tiếp tục như vậy không được, coi như người trong đoàn làm phim không bực bội, cô cũng sẽ hoài nghi bản thân. Phong Hán đi lên phía trước: "Bất cứ chuyện gì cũng được. Em thử tưởng tượng một chút, sau đó đắm chìm vào trong đó."
"Trụ trì, mời ngài trở lại vị trí." Cô định thôi miên chính mình, ý đồ xem anh như cô cả nhà mình. Nhưng anh vừa đến gần, cô đã tỉnh khỏi cơn thôi miên: "Em thử lại lần nữa." Không biết sau khi thành công, cô có thể vượt qua thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt luôn không nhỉ?
Phong Hán thấy cô như vậy, chẳng biết tại sao lại có một loại dự cảm bất tường, quay người về phía máy chủ: "Đạo diễn, phân cảnh đi, một người một ống kính, quay cảnh hai người cùng ống kính lần cuối, tôi chính diện, cô ấy ở bên." Như vậy ống kính sẽ lấy anh làm chủ.
Nhìn thoáng qua nữ hai của mình, Trần Sâm bất đắc dĩ nhẹ gật đầu: "Được thôi." Bắt đầu an bài nhân viên đoàn làm phim. Mẫu Đan còn hơi mơ hồ. Phân cảnh là cái gì?
Yến Thanh đều có chút không đành lòng: "Phân cảnh chính là Phong Hán vào đại điện quay một ống kính, cô quay người một ống kính khác. Hai cảnh này tách ra, bởi vậy cô có thể quay người diễn với không khí. Khi hai người mặt đối mặt, Phong Hán ở chính diện, cô bên cạnh, đã hiểu chưa?"
"Ok ok." Đây là trong nháy mắt giảm độ khó xuống mấy bậc. Đương nhiên cũng chỉ là nhằm vào cô.
"Thược Dược, cô trước hết ấp ủ cảm xúc với không khí đi." Trần Sâm đã ăn bài nhân viên công tác xong: "Cảnh quay Cảnh Thần trụ trì vào đại điện cũng không cần quay, tiếp xuống trực tiếp quay cảnh Tuyên Minh Y xoay người đi."
Phong Hán lui sang một bên, Mẫu Đan bắt đầu ấp ủ cảm xúc, với không khí, trước mắt cô rốt cục không chướng ngại chút nào xuất hiện thân ảnh cô cả nhà mình: "Cảnh Thần đại sư, Tuyên Minh Y đã tứ đại giai không, còn xin ngài theo ý chỉ chủ trì Tuyên Minh Y quy y."
"So với lúc có Phong Hán, Thược Dược, kỹ xảo của cô quả nhiên vẫn là mấu chốt." Trần Sâm cũng không trông cậy cô có đột phá gì lớn trong
Tuyên Thành Kiếm Ảnh, về phần sau này, đó là chuyện của nam nhân nhà cô nàng.
Nghe nói như thế, Yến Thanh cảm giác mình có khả năng phải tạt qua bệnh viện một chuyến, qua khoa Mắt kiểm tra thị lực. Cái diễn kỹ trống rỗng vô thần kia ngày cả một người ngoài nghề như cậu nhìn cũng cảm giác... Trần Sâm vừa sờ lấy lương tâm vừa nghiêm túc bình luận sao? Hay là mắt cậu có vấn đề, không nhìn thấy điểm tốt của người khác?
"Phong Hán, cậu cảm thấy hàng xóm của tớ diễn thế nào?" Cố gắng mở to hai mắt, cậu không tin mắt mình có vấn đề.
Phong Hán nhìn chằm chằm cô gái đứng trong đại điện một lần lại một lần diễn tập với không khí, mặt lộ ý cười nhìn cũng không nhìn Yến Thanh: "Đạo diễn Trần nói rất đúng, là một người mới hoàn toàn không có cơ sở biểu diễn, Peony diễn đã coi là tương đối khá."
Lại một người mở mắt nói lời bịa đặt! Có điều Yến Thanh có thể hiểu được. Nếu đứng ở kia là bạn gái cậu, cho dù cô có đem Tuyên Minh Y vô dục vô cầu diễn thành hoa lâu tú bà, cậu đều có thể thổi phồng đến hoa bay đầy trời.
"Trẻ nhỏ dễ dạy!" Trần Sâm quay đầu nhìn về phía Yến Thanh ngồi sau lưng mình: "Cẩu độc thân như cậu không thấu hiểu được hoàn cảnh sinh tồn gian nan của nam nhân có gia đình chúng tôi đâu."
Nói thì nói như thế, nhưng cậu làm sao cảm thấy lời này mang theo khinh bỉ không thể xem nhẹ: "Tôi cũng muốn gian nan đấy, nhưng không ai nguyện ý nha."
"Chả thế à?!" Trần Sâm hừ lạnh: "Cậu mở mắt trừng trừng ra cũng không phát hiện được điểm tốt của con gái nhà người ta, làm sao lại có cô gái tốt nào nhòm trúng cậu? Cậu lại không tuấn tú như lão bản nhà cậu."
Như ông thì lại khác. Kết hôn nhiều năm như vậy, ông đã học được một sự điều: Phải tùy thời chuẩn bị phát hiện cái đẹp của vợ nhà mình từ nhiều góc độ khác nhau.
Có một năm kim chủ nhà ông theo xu hướng uốn một đầu tóc dài thẳng nhu thuận thành thịt viên, trở về bắt lấy ông hỏi có đẹp hay không? Trong lòng của ông nhớ tới mấy nhóc đáng thương lưu lạc bên ngoài của cha vợ, lập tức bày ra tư thái ngay ngắn, vượt xa kỹ xảo phát huy bình thường của mình, đầy thưởng thức, đồng thời còn phải biểu hiện ra bộ dáng bị mê đến thần hồn điên đảo.
Yến Thanh không xoay rubic nữa, đảo mắt nhìn về phía Phong Hán, muốn tìm kiếm an ủi. Đáng tiếc giờ phút này toàn bộ thể xác tinh thần của lão bản đều ở trên người "Tuyên Minh Y" của anh rồi. Bi thương tột độ! Cậu bị hai nam nhân đã có chủ này tổn thương sâu sắc! Quay đầu nhìn về phía nha đầu đầy đặn kia.
Ngô Thanh chính đang ngồi ôm ly trà chờ chủ tử quay xong, phát giác được có người nhìn mình, cô lập tức quay đầu tìm kiếm, phát hiện là Yến đại phương, liền không để ý chút nào quay đầu tiếp tục xem chủ tử nhà mình.
Lại là một mũi tên trí mạng! Yến Thanh thật sự bắt đầu hoài nghi mình không có chủ không phải là bởi vì bận bịu, không có thời gian. Dù sao cậu dù bận rộn đi nữa cũng không bận được như lão bản. Nhưng lão bản bận rộn như vậy còn âm thầm thoát ế, cậu phải kiểm điểm thật tốt một chút.
Mẫu Đan lại thử lời kịch một lần nữa, xác định có thể liền hướng phía máy chủ giơ OK, xoay người chắp tay sau lưng ngưỡng vọng Phật tượng. Trần Sâm thấy lập tức cầm lấy loa nhỏ của mình lên: "Ai vào chỗ nấy, ba, hai, action."
Nhẹ nhàng nháy mắt, Tuyên Minh Y quay người: "Cảnh Thần đại sư..." Hai mắt trong suốt, lại như nước đọng không gợn sóng không dấu vết: "Tuyên Minh Y đã tứ đại giai không, còn xin ngài theo ý chỉ chủ trì Tuyên Minh Y quy y."
"Cắt!" Trần Sâm vừa dứt lời liền thở dài một hơi: "Cảnh này xem như qua, có điều Phong Hán còn cần quay thêm một ống kính, hậu
kỳ sẽ chèn vào giữa đoạn này."
Phong Hán không có ý kiến gì: "Có thể."
"Mau quay cảnh tiếp theo, tôi hiện tại đã nhập vai." Mẫu Đan cảm giác nếu cô tiếp tục kiên trì, cảnh tiếp theo cũng có thể một lần pass, đây quả thật quá khó khăn!
"Tốt tốt tốt!" Trần Sâm ra hiệu nhân viên tổ máy, Phong Hán ra sân: "Ai vào chỗ nấy... Action."
Cảnh Thần cùng Tuyên Minh Y rốt cục mặt đối mặt xuất hiện trong cùng một màn ảnh, có điều khi đến phiên Cảnh Thần đại sư đều có đặc tả chính diện, mà Tuyên Minh Y tất cả đều là bên mặt.
Ánh mắt Mẫu Đan lần nữa mất khống chế, nhưng cô không sợ, nghiêm trang nói xong lời kịch, thấy Cảnh Thần đại sư niệm bốn chữ châm ngôn xong, lập tức động thủ rút trâm cài tóc của mình xuống, ba ngàn sợi tóc trong nháy mắt tản mạn, quay người quỳ bái Phật chủ.
Trải qua bao khó khăn, rốt cục quay xong phân cảnh Tuyên Minh Y xuất gia. Sau khi quay xong, Trần Sâm cảm khái nói: "Nhan sắc chính là thiên phú, mặc dù không có cảnh chính diện Tuyên Minh Y, nhưng góc nghiêng hoàn mỹ lại khiến ý cảnh này càng động lòng, còn ẩn hàm điểm điểm buồn bã u nhã."
Giờ phút này Yến Thanh đã không còn gì để nói. Nếu không phải hai người bọn họ xác thực ngồi cùng một chỗ nhìn chằm chằm một ống kính, cậu còn tưởng rằng bọn họ không ở cùng tần số, đứng dậy cung kính bái Trần Sâm: "Tôi thật sự phục ông đấy."
"Mấy lời vô nghĩa này tôi không thích nghe, thữ tế một chút đi." Trần Sâm cho tổ máy kết thúc công việc: "Hôm nay đến đây thôi, tất cả mọi người vất vả rồi. Tôi đặt phòng ăn ở Duyệt Lai, buổi tối chúng ta tổ chức tiệc chia tay Phong Hán, ai cũng phải đến."
"Yeah..." Mọi người tại đây không nghĩ tới còn có chuyện tốt bực này, cùng kêu lên vui mừng: "Cám ơn đạo diễn, đạo diễn uy vũ!" Hô xong, tất cả không hẹn mà cùng thu liễm cảm xúc, nhao nhao hướng về một phía cúi đầu: "Cảm ơn Phong ảnh đế đến chỉ đạo."
Mẫu Đan tránh sau lưng Phong Hán cười không ngừng, Phong Hán cũng buồn cười: "Mọi người khách khí, hôm qua ra ngoài ăn cơm cùng Peony, phát hiện một quán trà sữa cũng không tệ lắm, tôi mời mọi người uống." Nói xong nhìn về phía Yến Thanh.
"Cám ơn Phong ảnh đế, tôi thích vị khoai môn."
"Tôi thích chanh đá..."
"Trà sữa gì vậy?" Yến Thanh buông tay: "Hai người ra ngoài hẹn hò cũng không mang tớ theo." Cậu còn phải đội cái mũ "bóng đèn không mắt".
"Tôi đi mua!" Ngô Thanh lập tức lấy điện thoại di động ra: "Đan Đan tỷ, là quán trà sữa nào vậy? Em để bọn họ đưa thẳng đến khách sạn."
Phong Hán nói ra tên cửa hàng cùng vị trí đại khái, liền kéo Mẫu Đan đi ra phía sau đại điện, lúc đi qua Yến Thanh, làm bạn tốt nhiều năm, anh không thể không nhắc nhở một câu: "Tớ cảm thấy cậu bây giờ rất khuyết thiếu cảm giác nguy cơ."
"Ai, không phải!" Yến Thanh nhìn sang nha đầu đang cầm điện thoại đi hỏi từng người, trong lòng lại bắt đầu chua lên: "Hai người các cậu hẳn nên gửi gắm tới tớ vài lời tốt đẹp, thuận tiện giải thích một chút cái chuyện "like" kia."
"Cái like kia là tôi nhấn." Mẫu Đan cũng là một người dám làm dám chịu, nâng lên cánh tay phải phạm tội: "Không chú ý trượt tay." Nhìn Yến Thanh, cả khuôn mặt tràn ngập áy náy: "Tôi tin tưởng loại cảm giác bất đắc dĩ này anh nhất định có thể lý giải."
Yến Thanh nghe rõ, đây là Phong Hán thấy sắc quên bạn bán đứng cậu, cậu nhận: "Tôi phát hiện diễn kỹ của cô có đột phá, cô nhất định không nên kiêu ngạo, không ngừng cố gắng, tranh thủ có một ngày có thể chơi đổ nam nhân của cô, kéo cậu ta xuống khỏi thần đàn."
"Cảm ơn đã quá khen, tôi nhất định sẽ cố gắng." Mẫu Đan cười khẽ, đưa tay phải ra: "Không nói đùa, cám ơn anh nhiều năm như qua đã chiếu cố Phong Hán như vậy, cũng cám ơn anh từ đầu đến cuối luôn ủng hộ anh ấy. Thành tựu của Phong Hán ngày hôm nay thuộc về anh ấy, cũng thuộc về anh."
"Choáng rồi hả?" Những lời này cũng là những gì anh muốn nói với Yến Thanh, có điều mỗi lần muốn mở miệng, Yến Thanh đều có bản lĩnh bắt anh dừng lại.
"Không có, có hơi bất ngờ thôi." Yến Thanh bắt tay với Mẫu Đan: "Mắt sáng như đuốc chính là nói những người biết chuyện như cô!" Theo Phong Hán vào nam ra bắc nhiều năm, cậu đạt được rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều, nhưng nội tâm lại phi thường thỏa mãn. Có lẽ đây chính là cái gọi là cảm giác thành tựu.
Sau khi đoàn làm phim
Tuyên Thành Kiếm Ảnh trở về khách sạn, bởi vì có Yến Thanh, Phong Hán không theo Mẫu Đan cùng nhau trở về phòng, mà cùng Yến Thanh theo Trần Sâm lên tầng 7.
Lúc ở hành lang tầng 7 còn phát sinh một khúc nhạc dạo ngắn. Tân Tiêu ngồi xe bảo mẫu về khách sạn trước một bước, tay trái một ly trà sữa đậu đỏ, tay phải một ly trà sữa matcha, tâm tình không phải đẹp bình thường. Thấy Phong Hán vẫn còn hơi sợ: "Hôm qua tôi không biết Mẫu Đan chuẩn bị đi hẹn hò."
Phong Hán đã sớm chú ý tới Tân Tiêu, chủ yếu là mặt cô nàng vẫn còn sưng: "Hai người các cô thật sự là chơi liều đấy." Một người mặt đến sáng hôm nay mới tiêu sưng, một người hiện tại mặt vẫn một bên to một bên nhỏ.
"Tôi... Tôi không có sức lớn như cô ấy." Có điều cái tát kia cô không hối hận. Cô biết mình là người như thế nào - bị bệnh đau mắt nặng điển hình. Nhưng cũng may lá gan không lớn, không ra được đại họa gì.