"Đã nhìn ra." Phong Hán cười nhạt, ánh mắt không có bất cứ cảm xúc gì. Mặc dù quen biết Peony chưa được lâu, thời gian chung đụng lại càng ngắn, nhưng anh hiểu rõ tính tình của cô, cực độ lý trí lại rất lạc quan với cuộc sống: "Tôi hi vọng đây là lần cuối cùng."
"Ngài yên tâm, tôi cũng sẽ không ngốc đến nỗi đó." Tân Tiêu thở phào một cái. Tối hôm qua cô gặp ác mộng cả đêm, mơ thấy mình ăn xin dọc đường, tranh rác rưởi với người ta, uống trà sữa người ta vứt đi còn một mặt hưởng thụ, tỉnh mộng cô cũng đã nghĩ thông, tự giễu cười nói: "Huống hồ cũng đánh không lại cô ấy."
Cho nên bạn trai Mẫu Đan mời khách, cô ngay cả cân cũng tạm thời không giảm, một người lấy 2 ly trà sữa Cát Cát bán chạy nhất. Khuôn mặt bị thương của cô cần được an ủi.
"Ân oán không hiểu thấu giữa hai người cũng nên buông xuống." Gần đây cái nhìn của Trần Sâm đối với Tân Tiêu cũng có chút đổi mới. Nếu cô ta không làm, vẫn có thể xem là một diễn viên tốt: "Trong vòng tròn này, cho dù không thể trở thành bạn bè, cũng không cần đắc tội người ta mà đưa mình vào chỗ chết, kiếm ra cho mình một địch nhân."
Lấy sự thông minh cùng thủ đoạn của Mẫu Đan, có thể đùa chết mười bảy mười tám cái Tân Tiêu, đều không cần Phong Hán ra tay. Xem lúc trước đó ở phim trường, cô nàng nói mấy câu đã kéo gần quan hệ với Yến Thanh, đây chính là bản lĩnh.
"Đạo diễn Trần nói đúng." Tân Tiêu cúi thấp đầu: "Tôi thụ giáo."
Nhắc tới cũng buồn cười, ân oán giữa cô và Mẫu Đan, thật ra vẫn luôn chỉ có cô một mình hát kịch, Mẫu Đan căn bản cũng không muốn phản ứng cô.
"Tiểu cô nương, con đường của cô còn dài mà." Yến Thanh cũng chen mấy lời: "Không cần vì cái nhất thời mà tự hủy tương lai." Trong trận trận mỹ nhân "ẩu đả" này, một vị nào đó rõ ràng là ở thế thượng phong, không thể không nói cô thật đúng là văn võ song toàn, còn vừa chính vừa tà, rượu chè bài bạc gái gú chiếm cả ba.
Trần Sâm nhìn thoáng qua Phong Hán, khoát tay ra hiệu Tân Tiêu rời đi: "Nhanh đi về chuẩn bị đi, một hồi nữa chúng ta xuất phát."
"Vâng." Tân Tiêu cung kính khom người, nghiêng người nhường đường, mời bọn họ đi trước.
Mẫu Đan trở về phòng của mình, bắt đầu tháo trang sức, sau vội vàng chạy vào phòng tắm, thay quần áo khác, sau đó thu dọn đồ đạc cho Phong Hán. Thực ra cũng không cần thu dọn cái gì, đồ đạc của anh cơ bản đều ở trong túi du lịch.
6 giờ, xe của đoàn làm phim
Tuyên Thành Kiếm Ảnh lái ra khỏi khách sạn. Mẫu Đan xách theo túi du lịch ra khỏi phòng. Phong Hán cùng Yến Thanh đang chờ ở nhà để xe.
"Trần Sâm nói với tớ chuyện
Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan, muốn để cậu diễn chồng Hoa Mẫu Đan." Yến Thanh hút thuốc: "Tớ từ chối."
Không phải bởi vì tiền hay là cái khác, thật sự là sau khi cậu nghe Trần nhị gia tóm tắt kịch bản
Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan xong, dù được cũng không thể gật bừa, mình không thể đẩy lão bản vào vũng nước được.
"Tớ còn rất chờ mong bộ phim hài này đâu." Phong Hán chống tay trên nóc xe, dựa vào đầu xe: "Hiện tại mặc kệ là thị trường quốc nội hay là thị trường nước ngoài, phim hài ra dáng càng ngày càng ít."
Yến Thanh bóp tắt điếu thuốc: "Tớ cũng chờ mong." Đây không phải nói dối: "Một người diễn kỹ..." Hai mắt đảo qua một vòng, không nghĩ ra được tính từ nào thích hợp: "Nữ chính không nói cũng được, một vị đạo diễn hành nghề nhiều năm một lòng chuyên chú vào phim cẩu huyết, còn có Tiêu Minh."
Một hàng như vậy, cũng chỉ có nhà sản xuất Mã Lai cùng Giang Họa coi như có chút đáng tin cậy, cái này có thể không để cậu chờ mong sao?
"Cậu cũng đừng khẳng định ngay bây giờ." Phong Hán cười nói: "Đạo diễn Trần mặc dù chuyên nghiệp không quá cứng rắn, nhưng ông ấy có..." Nói như thế nào đây?
"Một bầu nhiệt huyết, còn có những ý tưởng thiên hình vạn trạng của ông ấy, rất nhiều thứ đều có thể chế tạo ra điểm gây cười. Tớ ngược lại thật ra rất coi trọng bọn họ."
Hài kịch kiểu cũ đã dần dần mất đi sự sáng tạo, ngược lại "nhóm máu mới" như Trần Sâm càng có sinh cơ không thể đo lường.
Còn có Peony, Peony mặc dù diễn xuất... ừm... không tệ, nhưng sức cuốn hút của cô cực kỳ mạnh, anh đi cùng với cô nhiều khi sẽ buồn cười. Mà như anh thấy, khiếu hài hước của Peony rất có linh hồn, mang theo sắc thái mãnh liệt, điểm này rất khó có được.
"Cậu là xem trọng
Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan hay là coi trọng Hoa Mẫu Đan của cậu vậy?"
Yến Thanh hiện tại cứ nhắc đến
Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan là lại cảm giác mình đang tạo nghiệp chướng, điều này cũng khiến cậu càng thêm thận trọng từ lời nói đến việc làm, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất gặp lại mấy tên như Tiêu Minh.
"Cả hai." Phong Hán không hề che giấu: "Nhưng xuất phát từ cái ích kỉ của nam nhân, tớ không hi vọng Peony quá mệt mỏi."
"Động lòng lúc nào vậy?" Yến Thanh đối với chuyện này còn thật tò mò. Cậu mặc dù xem trọng Hoa Mẫu Đan, nhưng vẫn cho là Phong Hán sẽ tìm một người ngoài giới.
Vấn đề này, Phong Hán thật đúng là biết, dù sao người hoặc chuyện có thể để cho anh động tâm rất ít: "Trước khi chưa chính thức quen biết cô ấy, tớ đã có cảm tình với cô ấy rồi."
Có điều khi đó anh thích chính là phong cách hành sự của cô, từ Weibo cô đã có thể thấy sự tự nhiên hào phóng, đối với mọi chuyện nhìn như không cứng rắn, nhưng ý phủ nhận lại rất nồng đậm.
"Tớ nghĩ tớ hiểu rồi." Yến Thanh vô thức nhớ tới mẹ nuôi của Phong Hán nữ sĩ Phong Minh Hà. Cậu rõ ràng Phong Hán mặc dù kính yêu Phong Minh Hà, nhưng cũng hận bà nhu nhược.
Phong Hán nhìn Yến Thanh, cười khẽ lắc đầu: "Cậu không thể biết rõ cái loại cảm giác này." Ánh mắt vượt qua cậu nhìn về phía cô gái xinh đẹp đi từ trong thang máy ra, hai mắt lập tức tỏa ra ánh sáng lung linh, bước nhanh tới nghênh đón, tiếp lấy túi du lịch.
"Chút nữa đừng uống rượu, cơm nước xong xuôi, hai người cũng nhanh đi đi." Mẫu Đan còn rất đau lòng anh: "Mặc dù không cần đi thành Đại Lý lấy đồ đạc, nhưng từ chỗ này đến sân bay Côn thành cũng phải đi rất lâu."
"Ừ." Phong Hán nắm tay cô đi tới xe: "Em đừng lo lắng, anh với Yến Thanh sẽ thay phiên lái xe." Chiếc xe này là do nhãn hiệu quảng cáo tài trợ, đến Côn thành trả là được.
Mẫu Đan chào hỏi Yến Thanh, nhìn Phong Hán thả túi du lịch vào cốp xe xong mới lên xe.
Yến Thanh ngồi trên ghế điều khiển, sờ sờ tay lái, trong lòng thoải mái cực kỳ, loại cảm giác nắm trong tay toàn bộ thật sự quá sung sướng: "Mời hai vị cài dây an toàn, chúng ta hiện tại đi."
"Hai người có chuẩn bị đồ ăn sao?" Mẫu Đan vừa lôi dây an toàn ra đã bị Phong Hán tiếp lấy: "Không có thì đi mua một ít."
"Mua hai túi bánh mì là được." Yến Thanh khởi động xe: "Hoặc là chút nữa hỏi xem nhà hàng có điểm tâm hay bánh bao không."
Mẫu Đan nắm chặt tay Phong Hán: "Cũng được."
Nghĩ đến anh sắp rời đi, mà sau đó phải có một đoạn thời gian rất dài không thể gặp nhau, cô cảm giác có chút bất lực. Hiện tại cô rốt cuộc hiểu vì sao giới giải trí chia tay phần lớn là lấy chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều làm lý do rồi.
Nắm chặt ngón tay cái của cô, Phong Hán cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô: "10 giờ tối chúng ta có thể video call." Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy: "Đến trung tuần tháng sáu liền vào đoàn làm phim
Thầy Giáo Quán Trà Nam."
Không nói đến còn tốt, hiện tại cô đối với đoàn làm phim
Thầy Giáo Quán Trà Nam có tâm tình khá phức tạp, đã thấp thỏm lại chờ mong.
Thấp thỏm là bởi vì "cách biệt một trời" ngày hôm qua. Trước kia không so sánh, cô còn không sợ, bây giờ có cách biệt rõ ràng, cô thật sự kém rất nhiều. Nhưng người cô thua kém là chính nam nhân của cô, cô lại chờ mong thông qua đoàn làm phim, có thể càng hiểu anh hơn.
"Thật hâm mộ Yến Thanh, ngày nào cũng có thể đi theo anh." Mẫu Đan thấy xe an toàn đi đến khách sạn, đùa: "Trong giới có người hẹn hò với chính người đại diện của mình sao?"
Yến Thanh nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, không đợi Phong Hán mở miệng, cậu đã lên tiếng phối hợp làm rõ: "Tôi có thể nói cho cô, lúc tôi rời khỏi Thiên Ánh đã thề với Phong Hán, đời này trừ phi bị vị kỳ nữ nào đó bảo hộ, nếu không tôi tuyệt sẽ không vứt bỏ cậu ấy."
"Cậu ấy thề, anh thì không." Ngón tay cái của Phong Hán vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Mẫu Đan: "Mà lời thề lại không có giấy trắng mực đen, không có hiệu lực pháp lý."
"Lão bản, tôi cẩn trọng hầu hạ ngài 17 năm..." Yến Thanh chớp mắt nửa ngày, nước mắt xúc động lại sượng mặt, chính cậu cũng cười: "Vất vả vì ngài, ngài không thể làm ra việc mất nhân tính như diệt đường phát tài của tôi được."
Mẫu Đan cười ra tiếng, hỏi Yến Thanh một câu đứng đắn: "Anh ấy yêu đương, anh
làm người đại diện không có ý kiến gì sao?"
"Ý kiến gì, tôi là người có bệnh trai thẳng có được không?" Yến Thanh biết Hoa Mẫu Đan đang hỏi cái gì: "Có biết tại sao tôi lại liều mạng kiếm tiền không?"
Bệnh trai thẳng? Mẫu Đan gật đầu trả lời: "Là vì ngày sau gia đình có cơ sở vật chất tốt hơn."
"Xem như thế đi." Yến Thanh cũng không sợ cô cười: "Từ khi tôi theo Phong Hán, ăn uống ngủ nghỉ cơ bản đều dựa vào tài trợ, có chút tiền ngoại trừ hiếu kính cha mẹ, không phải mua nhà thì là đầu tư. Có thể nói nếu tôi hiện tại bỏ gánh không làm, chỉ cần không bài bạc không hút chích, tiền tiêu mấy đời cũng không hết."
"Cậu ấy đích xác là muốn tìm người cùng tiêu tiền." Phong Hán hiểu rất rõ Yến Thanh, mấu chốt là người hợp ý khó tìm.
Yến Thanh nhếch miệng: "Cậu biết cái gì nha? Một người tiêu tiền giống lẻ loi một mình hút thuốc vậy. Tớ hút là thuốc lá sao, lại càng tịch mịch. Tiêu tiền cũng vậy, một người tiêu thì có ý nghĩa gì, cùng người yêu... Không không, cùng người phụ nữ mình yêu tiêu tiền mới là hạnh phúc."
"Vỗ tay!" Mẫu Đan rất cổ động: "Có điều tôi đến nói vì phụ nữ chúng tôi một câu, chúng tôi nhiều khi để ý cũng không phải là tiền tài, mà là trái tim." Nói đến đây, cô không khỏi quay đầu nhìn lại Phong Hán đang nhìn mình: "Vô tâm, dù có nhiều tiền, trôi qua vẫn tịch mịch trống rỗng."
"Cô nói cực chuẩn!" Yến Thanh một phát vỗ lên còi xe, chiếc xe phía trước dừng đó làm gì chứ, không thấy đèn xanh sao: "Phụ nữ vì sao càng ngày càng coi trọng tiền tài, còn không phải bởi vì cuộc sống càng ngày càng tẻ nhạt cô độc sao? Cho nên tôi quyết định kết hôn là nghỉ việc."
Tốt nha, chủ đề lại vòng trở về, Mẫu Đan nghịch ngón tay Phong Hán: "Anh là đang nói muốn làm người đại diện của Phong Hán thì trước tiên phải giải quyết đại sự cả đời anh đa?"
Yến Thanh cười: "Nói chuyện với người thông minh quả thật nhẹ nhõm."
"Vậy được, tôi sẽ chú ý giúp anh, haha..."
Lúc bọn họ tới nhà hàng Duyệt Lai, mọi người đã gọi đồ ăn xong, Trần Sâm kéo Phong Hán ngồi vào chủ vị, Mẫu Đan tất nhiên đi theo, ngồi xuống ngay bên cạnh Phong Hán.
"Tới tới tới!" Trên mặt Trần Sâm ẩn hàm chút đắng chát. Chủ tử trong nhà lại phân công cho ông một nhiệm vụ gian khổ, còn lấy 18 rạp chiếu phim dưới tên không cho ông chiếu
Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan ra uy hiếp. Ông chỉ có thể cố gắng kiên trì, nhìn thấy Phong Hán, nheo nheo mắt, lại giơ lên khuôn mặt tươi cười, vung tay: "Phục vụ viên, lấy thêm menu tới."
Phong Hán cảm giác bữa cơm này không ổn cho lắm, đưa menu Trần Sâm mang lên cho Mẫu Đan: "Em muốn ăn gì thì gọi."
"Yep." Mẫu Đan tiếp nhận menu, lật đến trang món ăn dễ mang theo, đưa cho phục vụ viên: "Một phần kimbap, một phần sushi lươn, hai phần salad ức gà, những cái này 40 phút sau hẵng làm, đóng gói lại dùm tôi, cám ơn!"
"Vâng." Phục vụ viên đặt đơn xuống: "Xin hỏi ngài còn có cần gì sao?"
Mẫu Đan nghe vậy xích lại gần Phong Hán đang nghe Trần Sâm nói chuyện, nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn gì ăn không?" Thấy Phong Hán lắc đầu, lại nhìn về phía Yến Thanh ở đối diện, cậu cũng khoát tay, đưa thực đơn lại cho phục vụ viên: "Tạm thời không cần, cám ơn."
"Chúc ngài cùng bạn bè ngon miệng!"
"Cám ơn!" Mẫu Đan đưa mắt nhìn phục vụ viên rời đi, vừa thu lại ánh mắt, quay đầu đã nghe thấy Trần Sâm nói cái gì
Nam Nữ Scandal, lập tức cảnh giác cười ngắt lời: "Đạo diễn Trần, đêm nay Phong Hán cùng Yến Thanh không thể uống rượu, tôi nhất định thay bọn họ uống cùng ông nhiều mấy chén."
Không phải tiệc chia tay Phong Hán sao, làm sao lại thành Hồng Môn yến*?
"Rượu này làm sao đắng quá, tôi không uống nổi." Trần Sâm cười khổ: "Lần trước thế nhưng là cô nói chuyện
Nam Nữ Scandal trước, Hà tỷ của cô bây giờ cả ngày vội vàng bận bịu chuyện này, cô cũng không thể làm trái tim bà ấy lạnh lẽo rồi lại để tôi đi chịu đựng nha."
"Cái này..." Mẫu Đan nuốt nước bọt. Cô nên làm thế nào cho phải?
Phong Hán cũng nghe ra. Trần Sâm đây là một nước không thành lại sinh một nước.
Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan bị Yến Thanh lấy không có thời gian làm lý do từ chối, show giải trí không tốn thời gian lại có thể chu toàn nha?
"
Nam Nữ Scandal?" Yến Thanh đã sớm để ý Trần Sâm, có điều lần này cậu không thẳng thắn kiếm cớ chối từ, mà giống như cảm thấy rất hứng thú hỏi chi tiết: "Là như tôi hiểu đó sao, tham gia chương trình giải trí này tất cả đều là nam nữ từng có scandal?"
Lời này vừa nói ra, lập tức dẫn tới sự chua ý của hai người đại diện khác ngồi đó. Hoa Mộc Dương cùng Tân Tiêu thế nhưng là một mực tạo CP, mặc dù hai người chỉ quen biết hời hợt, nhưng chung quy vẫn bị liệt vào danh mục "nam nữ scandal".
"Đúng!" Trần Sâm biết kim chủ nhà ông đã đầu tư không ít tiền vào
Nam Nữ Scandal, cho nên ngày bình thường cũng không khỏi hỏi nhiều hai câu: "Văn án kịch bản các thứ đều đã lấy ra, tháng trước đã bắt đầu tiến hành xét duyệt, có thể nói là không có vấn đề."
Bởi vì theo ông biết, tổ công tác
Nam Nữ Scandal đã đang liên hệ cặp đôi Tô Hạ, Hàn Tuấn Anh.
Nhưng một nhà đầu tư lớn nào đó từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm Phong Hán cùng Mẫu Đan, thậm chí nguyện ý ra 30 triệu USD mời Phong Hán quay 4 tập, đây là khái niệm gì?
Ý là
Nam Nữ Scandal một quý tổng cộng có 9 tập, Phong Hán chỉ cần tùy tiện chọn ra 4 tập, quay xong là có thể cầm tới 30 triệu USD, mấu chốt là đó còn là giá trị sau thuế.
Lần này nếu không phải Phong Hán đến Lệ thành quá đột ngột, trong tay bà ấy có công việc khó mà thoát thân, nhất định mở phi cơ riêng chạy tới, tự mình tìm Yến Thanh hiệp đàm.
"Thú vị nha!" Yến Thanh uống trà, ngón tay gõ mặt bàn: "Chương trình giải trí này là do ông đạo diễn sao?" Điểm này nhất định phải hỏi rõ ràng.
"Trước đó tôi có ý nghĩ này..." Trần Sâm thấy Yến Thanh biểu hiện như vậy, lập tức hiểu: "Chỉ là tiền bạc bây giờ còn có một bộ phim đang trù bị, thật sự không thể phân thân. Nhưng lãnh đạo có đề cập, không có gì bất ngờ xảy ra sẽ là vị đạo diễn mới năm ngoái đạt giải quốc tế lớn - Lộ Trần làm đạo diễn."
Lộ Trần, là Lộ Trần mà cô biết sao? Mẫu Đan nhớ tới vị đạo diễn cực kỳ yêu thích bát quái kia, lập tức cảm giác
Nam Nữ Scandal nên là anh ta làm đạo diễn: "Lộ Trần có tham dự sản xuất sao?"
"Thật là có, cậu ta xác thực tham dự sản xuất." Trần Sâm quay qua nhìn Mẫu Đan: "Cô từng hợp tác với cậu ta nha. MV chính
Vô Tri Mỹ Mộng của album mới tháng sau Trần Tiêu phát hành chính là cậu ta quay."
Vậy cậu an tâm. Yến Thanh thật đúng là suy tính tới khả năng hợp tác, nhưng việc này cậu trước tiên cần phải thương lượng với Giang Họa.
Mẫu Đan có chút đau đầu: "Làm sao còn chưa mang đồ ăn lên?" Hiện tại cô cần được an ủi gấp.
Chú thích:
*"Hồng Môn yến": "Hồng Môn yến" là một điểm nhấn quan trọng của chiến tranh Hán - Sở diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, Trung Quốc. Khi đó, Lưu Bang tiến vào Quan Trung trước tiên và giành mất vinh quang của Hạng Vũ khiến Hạng Vũ sinh lòng nghi ngờ, âm thầm lên kế hoạch tấn công Lưu Bang. Ông ta chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn, ngoài mặt nhằm mục đích giải trí vui vẻ, nhưng bên trong âm thầm chuẩn bị âm mưu ám sát Lưu Bang ngay tại chỗ nhưng chưa thành. Sau đó, Lưu Bang phải giả vờ xin đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ trốn khỏi bữa tiệc hung hiểm mà không một lời cáo biệt với Hạng Vũ. Sau này, mỗi lần nhắc lại sự kiện lịch sử ấy, người ta đều sử dụng thuật ngữ "Hồng Môn yến" theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.