Trương Tiểu Phàm ra khỏi phòng là vào chiều ngày thứ bảy.
Kỳ mưa móc lần đầu tiên lặp đi lặp lại, y không chịu nổi lăn lộn, Bách Lý Hoằng Nghị không chịu nổi khiêu khích, tình nhiệt qua đi ước chừng ngủ trong phòng cả ngày mới xuất môn, lúc trả phòng khó tránh khỏi gặp phải ánh mắt tò mò chế nhạo của người khác.
Mấy ngày liền trên thượng phòng tầng cao nhất đều truyền đến tiếng vang ái muội khiến người ruột gan cồn cào, tiểu kiều thê này càng là cửa lớn không ra cửa trong không bước, dù đã cố gắng kiềm chế vẫn nhìn ra được bước chân loạng choạng, mặt mày có một sự quyến rũ khó tả, người sáng suốt vừa nhìn liền biết mấy ngày nay y và tiểu lang quân bên cạnh đã làm chuyện hoang đường gì.
Vốn dự tính cần một tháng để đến thôn Thảo Miếu, việc này lại khiến kéo dài một tuần, Trương Tiểu Phàm cảm thấy nguyên nhân do mình mới trì hoãn hành trình, không thể ngồi yên.
Bách Lý Hoằng Nghị lại không gấp, dỗ Trương Tiểu Phàm uống thêm một chén cháo rau xong mới chậm rãi lên đường.
Lúc ngồi trên xe ngựa, Trương Tiểu Phàm suýt nữa đi đời nhà ma, phía sau thật sự rất đau, dù đệm mềm vẫn không chịu nổi, yếu ớt vô cùng.
Trương Tiểu Phàm nhích tới nhích lui tại chỗ, cuối cùng vẫn là Bách Lý Hoằng Nghị nhìn ra y khác thường, để y nửa nằm trên đùi hắn mới chịu đựng qua đoạn đường này.
Lúc hoàng hôn, bọn họ đến một trấn nhỏ tiếp theo, trấn nhỏ này cũng thật náo nhiệt, trước sau mấy cây số chỉ có một nơi có chút hơi người như vậy, áp tiêu, lên đường, du ngoạn đều sẽ chọn chỗ này nghỉ chân.
Đau đầu nhất chính là phòng của tất cả khách điếm ở trấn trên đều đã được đặt hết, trả gấp đôi ngân lượng vẫn chỉ trống được một gian thượng phòng.
Cái này có gì e lệ nữa! Buổi sáng còn thức dậy từ cùng một chiếc giường mà! Trương Tiểu Phàm khuyên chính mình.
Nhưng khi y ngẩng đầu thấy Bách Lý Hoằng Nghị ngồi trên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh muốn y đi qua, y lại cảm thấy ngượng ngùng.
"Cởi quần ra." Bách Lý Hoằng Nghị nét mặt nhàn nhạt, không có biểu cảm gì.
"Cái gì......" Trương Tiểu Phàm lắp bắp nắm quần, rất sợ bước tiếp theo đối phương liền xông tới cởi quần y ra.
Dù sao mấy ngày hôm trước cũng không phải không có loại thời điểm này.
Bách Lý Hoằng Nghị mặt không đổi sắc: "Đại phu nói thuốc này phải thay hai lần mỗi ngày."
"Ức ức." Trương Tiểu Phàm ngơ ngác nhìn thuốc mỡ trên tay hắn, cảm thấy mình là lòng tiểu nhân.
Nhưng khi bị đối phương lột quần, y mới biết được việc này không dễ chịu như vậy.
Trước kia Bách Lý Hoằng Nghị bôi thuốc cho y, hoặc là y đã bị thao hôn mê, hoặc là đang giả bộ ngủ, lúc này thoa thuốc khi thanh tỉnh, cảm giác xấu hổ không ngừng tăng thêm.
Đầu ngón tay mang thuốc mỡ hơi lạnh chạm vào giữa bờ mông, Trương Tiểu Phàm không chịu được mà run lên một cái.
"Lạnh à?" Bách Lý Hoằng Nghị vội rút ngón tay ra, bôi thuốc mỡ lên lòng bàn tay, tỉ mỉ xoa nóng lên.
Trương Tiểu Phàm mặt đỏ đến sắp rỉ máu, bí hơi chôn trong gối đầu ậm ừ nói không sao, trong lòng chỉ nghĩ mau thoa xong rồi trốn nhanh.
Bách Lý Hoằng Nghị quen việc dễ làm mà bẻ cánh mông thịt kia ra, lộ ra một chấm nhỏ đỏ ửng bên trong.
Mấy ngày trước bị lăn lộn sưng đỏ, Bách Lý Hoằng Nghị vừa thoa thuốc vừa cho ngậm gậy thuốc để dưỡng, sợ y đau, trừ phi là Trương Tiểu Phàm chịu không nổi mà liều mạng khiêu khích hắn, nếu không hắn sẽ không dễ đi vào.
Nhưng cho dù như vậy, thì miệng huyệt yếu ớt vẫn không chịu nổi sự lăn lộn khi Càn nguyên phát tình, tĩnh dưỡng hai ngày thoạt nhìn vẫn hơi sưng.
Cái miệng nhỏ kia thật sự nũng nịu vô cùng, ngón tay tìm tòi đi vào liền gấp không chờ nổi mà nuốt vào trong, non đến mức có thể nhận thấy rõ vết chai mỏng trên đốt ngón tay hắn.
Bách Lý Hoằng Nghị cũng không bình tĩnh như trên mặt hắn biểu hiện, hắn đã sớm nhịn khó chịu, thịt non ở trong đó như có ký ức, lẳng lơ phóng túng nuốt ăn ngón tay hắn, khiến hắn không thể xem đây là một lần trị liệu đơn thuần.
Trương Tiểu Phàm tựa như một món bánh ngọt ngon miệng, khiến hắn lưu luyến không thôi.
Chưa từng nhấm nháp qua còn đỡ, một khi khai huân, liền nhịn không được ăn rồi lại ăn, hoàn toàn không biết chán ngấy là gì, hận không thể ngửi ngọt hương kia đi vào giấc ngủ.
Dù sao hắn cũng không phải thánh nhân, không thể làm Liễu Hạ Huệ, nhưng lúc này quả thật thân thể của Trương Tiểu Phàm không thích hợp hầu hạ nữa, Bách Lý Hoằng Nghị chỉ có thể sớm kết thúc cực hình này.
"Không thoải mái thì nói với ta." Bách Lý Hoằng Nghị nói xong, liền tăng nhanh động tác trên tay, ngón trỏ moi khoét một lớp thuốc mỡ, nhanh chóng xoa nóng trên đốt ngón tay rồi lập tức đưa vào.
Nói là muốn làm qua loa, nhưng khi thật sự đụng phải huyệt thịt nước non kia, lại lập tức thả nhẹ động tác, sợ cọ đau người ta.
Cọ xát một khắc đồng hồ, cuối cùng cũng thoa thuốc xong.
Trương Tiểu Phàm bị bao kín mít, chỉ lộ ra một khuôn mặt, ánh mắt như có như không mà bay về phía hắn, mặt y ửng hồng, bị oi bức đổ mồ hôi mỏng cả người, sợi tóc rũ xuống thấm mồ hôi, liếc mắt nhìn người một cái cũng như đang câu dẫn.
Bầu không khí ái muội không thể tưởng bơi giữa hai người, cơ thể đã nước sữa hòa nhau rất nhanh lại động tình.
Bách Lý Hoằng Nghị xấu hổ phát hiện, chỉ bị Trương Tiểu Phàm nhìn như vậy mà dưới thân hắn đã không chịu khống chế mà trướng lên, thậm chí nhô lên một độ cong không nhỏ dán vào y phục.
Càng muốn mạng chính là, Trương Tiểu Phàm cũng đã nhận ra.
Bách Lý Hoằng Nghị ho khan hai tiếng, lòng bàn tay luống cuống dán vào y phục bên đùi, ánh mắt mơ hồ trốn tránh: "Ta đi tắm."
Còn muốn tự mình làm sao? Trương Tiểu Phàm nghĩ đến kỳ mưa móc lúc trước, Càn nguyên hoàn toàn bị y trêu chọc nổi hứng, nhưng thân thể y lại không chịu nổi thế công mãnh liệt như vậy, làm chưa đến nửa canh giờ liền bắt đầu xin tha, Bách Lý Hoằng Nghị yêu thương y, rất nhiều lần đều là tự mình đi giải quyết, thùng nước tắm trong phòng chưa từng hết nước.
Đã làm đến nước này rồi, còn thẹn thùng cái gì? Trương Tiểu Phàm ở dưới mền vươn tay ra níu lại cổ tay của đối phương, sợ hãi mở miệng: "Em giúp chàng đi."
Bách Lý Hoằng Nghị như bị điểm huyệt, dễ dàng bị Trương Tiểu Phàm đẩy ngã, thậm chí nhìn y run rẩy đi xoa cọ cự vật giữa hai chân hắn, cũng chỉ biết há miệng im lặng nói từ chối.
Hắn làm sao từ chối? Hắn vốn không muốn từ chối! Chỉ bị Trương Tiểu Phàm xoa cách lớp vải như vậy, hắn đã cứng thêm vài phần.
Chống lại đôi mắt ngây thơ trong sáng kia, ngay cả nói chuyện như thế nào hắn cũng đã quên.
Trương Tiểu Phàm nói thì nói như vậy, nhưng lại hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Y e lệ ngẩng đầu xin Bách Lý Hoằng Nghị giúp đỡ, phát hiện đối phương hoàn toàn không giúp được gì, chỉ có thể nhanh chóng nhớ lại "Kinh Thi" đã xem qua lúc trước.
Là phải......!sờ sao?
Làm sao sờ đây?
Y lại nghĩ không ra.
Học sinh ngốc Trương Tiểu Phàm cũng không hề có trí nhớ với "Sách giải trí", lúc hoảng hốt càng quên hết sạch, chỉ có thể kiên trì cởi tiết khố kia ra.
Đột nhiên không kịp đề phòng, cự vật cứng nóng kia liền đánh thẳng vào mặt Trương Tiểu Phàm, vật kia vô cùng nguy hiểm, quanh thân tản ra một luồng xạ hương nồng đậm.
Trương Tiểu Phàm rõ ràng bị dọa rồi, sửng sốt tại chỗ một chút, ngơ ngác duỗi tay đi đo kích cỡ của vật kia.
Không biết là do tay y quá nhỏ, hay là đối phương thật sự quá lớn, Trương Tiểu Phàm yếu ớt vòng một chút, phát hiện quá khó nắm.
Y mờ mịt cảm thán: "Thật, thật lớn." Vốn không biết nói ra câu này sẽ nguy hiểm cỡ nào.
Sau đó y nghe thấy một tiếng thở gấp kiềm chế của Bách Lý Hoằng Nghị dưới thân, lúc này mới nhớ ra nhiệm vụ của mình.
Nhưng y thật sự không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể sờ loạn không có kết cấu, cũng thường hay nhìn chằm chằm biểu cảm của đối phương.
Một động tác khiến hắn thoải mái, liền không ngừng cố gắng, hoàn toàn xem chuyện dâm loạn này thành nhiệm vụ trọng đại hàng đầu mà hoàn thành nghiêm túc.
Truyện Lịch Sử
Trương Tiểu Phàm không ngờ làm việc này sẽ lao lực như vậy, trước kia y đều nằm mặc Bách Lý Hoằng Nghị lăn lộn, dù sao mọi chuyện đều có hắn lo, chính mình chỉ lo muốn và không muốn là được.
Bây giờ giúp hắn làm mới biết được chuyện này cần nghị lực cỡ nào —— Không phải y không có kiên nhẫn, mà là tay thật sự quá mỏi rồi.
Vừa lười biếng, móng tay liền không cẩn thận cọ qua nếp uốn yếu ớt, Bách Lý Hoằng Nghị vẫn luôn nhẫn nại liền nặng nề thở hổn hển một tiếng.
Trương Tiểu Phàm biết là mình gây họa rồi, sợ vô cùng, đầu óc nóng lên, nghĩ muốn trấn an Bách Lý Hoằng Nghị, hoàn toàn không thông qua sự suy nghĩ của đầu