(Ngụ mị tư phục 寤寐思服: nhớ người cả ngày lẫn đêm.)
❄️????????❄️
Trương Tiểu Phàm bừng tỉnh từ trong mộng, đầu vẫn ngây ngốc, sờ mặt một cái, tất cả đều là nước mắt chưa khô.
Lại gặp giấc mộng kia? Trương Tiểu Phàm ngồi bên mép giường ngơ ngác nhớ lại cảnh trong mơ, nhưng cho dù cố gắng như thế nào thì trong đầu vẫn chỉ có hình ảnh mơ hồ về một trận tuyết và bên cạnh người tuyết mập mạp có hai tiểu hài tử móc tay.
Y đứng dậy rửa mặt, nước ấm đánh thức ý thức tê dại, đầu thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Mấy ngày nay, sau khi ăn xong, Đoan Mộc Vân đều tán gẫu với y, từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, Trương Tiểu Phàm luôn cố ý hoặc vô tình chuyển đề tài, cuối cùng đều sẽ chuyển đến trên người Bách Lý Hoằng Nghị.
Đoan Mộc Vân che miệng cười, cũng không vạch trần tâm tư nhỏ của y, thuận theo lòng hiếu kỳ của y mà kể cho y biết về lần lúc nhỏ đến Bách Lý gia đó.
Có lẽ do nói đến tuyết, nên gần đây y luôn mơ thấy tuyết rơi.
Dường như còn mơ thấy Bách Lý Hoằng Nghị? Trương Tiểu Phàm dừng lại ngẫm nghĩ, đây là lần thứ mấy mơ thấy Bách Lý Hoằng Nghị rồi?
Y suy tư một lát, phát hiện vốn đếm không hết, lúc y nhận ra có điều gì đó không đúng thì y đã mơ thấy Bách Lý Hoằng Nghị từ rất lâu rất lâu rồi.
Đẩy cửa ra, Trương Tiểu Phàm gặp được Bách Lý Hoằng Nghị muốn đến sảnh ngoài ăn cơm.
Hiện giờ, cây non trong mộng kia đã trưởng thành thành cây đại thụ cao ngất vững chắc dưới ánh mặt trời.
Hắn đứng ở đó, chính là một vùng trời quang trăng sáng.
"Hoằng Nghị!" Trương Tiểu Phàm gọi hắn lại, dường như sợ hắn không nhìn thấy nên vươn tay dùng sức vẫy vẫy, vui vẻ chào hỏi hắn: "Buổi sáng tốt lành!"
Bách Lý Hoằng Nghị không rõ sao hôm nay tinh thần của y lại tăng vọt như vậy, nhìn nụ cười có chút ngốc nghếch kia, lại nghĩ, hắn làm sao có thể biết đứa ngốc đang suy nghĩ cái gì, nên chỉ nhàn nhạt lên tiếng: "Ừ, buổi sáng tốt lành."
Gần đây, không chỉ có Đoan Mộc Vân kể chuyện xưa cho Trương Tiểu Phàm mà còn có Bách Lý Hoằng Nghị giảng bài cho y, quả thật chính là người gặp việc vui thì tinh thần cũng sảng khoái, ngay cả đi đường cũng nhảy nhót hát khẽ.
Vì công sự lần này mà Bách Lý Diên bận cả ngày lẫn đêm, hận một ngày không thể có thêm hai canh giờ, nhưng hôm nay lại có thể quây quần bên bàn ăn, cùng nhau ăn điểm tâm.
Trên bàn cơm, Bách Lý Diên vẫn còn cùng Bách Lý Khoan Nhân tranh thủ từng giây để đàm luận về sự sắp xếp tiếp theo, Trương Tiểu Phàm nghe không hiểu, chỉ cúi đầu lùa cơm.
"Hoằng Nghị, có tính tham gia khoa cử sang năm không?" Bách Lý Diên đột nhiên hỏi.
Trương Tiểu Phàm còn muốn tích cực hơn cả Bách Lý Hoằng Nghị, lập tức ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Bách Lý Hoằng Nghị, lỗ tai gần như dựng đứng lên để nghe.
Về chuyện của Bách Lý Hoằng Nghị, gần đây y luôn chú ý quá mức.
"Còn chưa nghĩ đến đó." Âm thanh của Bách Lý Hoằng Nghị nhàn nhạt.
Bao nhiêu người học tập gian khổ mười mấy năm, đều là vì mai kia trúng cử, làm rạng rỡ tổ tông, nhưng xem ra Bách Lý Hoằng Nghị lại không để ý như vậy.
"Tuy con thông minh nhưng vẫn phải chuẩn bị khoa cử nhân lúc còn sớm." Bách Lý Diên không cho hắn thời gian suy tính, trong lòng ông ngầm thừa nhận hắn sẽ tham gia đợt khảo thí lần này, nên đã bắt đầu nói với hắn không thể kiêu căng, nhân ngoại hữu nhân này kia.
(Nhân ngoại hữu nhân 人外有人: tài hoa của mình có cao đến đâu thì trên thế gian này vẫn có người có tài hơn mình.)
Bách Lý Hoằng Nghị ngoại trừ trả lời thì không còn lời dư thừa nào, an tĩnh ăn cơm.
Bách Lý Khoan Nhân bước ra hòa giải, nói mình trước khi đi thi còn đến chùa miếu tĩnh tâm học hành gian khổ, nhưng cơm ở chùa miếu rất khó ăn nên lại trở về nhà.
Cuối cùng, hắn trấn an Bách Lý Hoằng Nghị, nói: Thi cử không phải chuyện nhỏ, phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới quyết định, tạm thời đừng vội.
Trong lòng hắn rất hy vọng đệ đệ ưu tú này cũng có thể tham gia khoa cử, dù sao phụ thân đã nghiêm khắc dạy dỗ bọn họ nhiều năm, thành tích của Bách Lý Hoằng Nghị vẫn luôn đứng đầu, không tham gia khảo thí thì thật sự đáng tiếc, nhưng hắn ẩn ẩn cảm thấy đệ đệ này sẽ không bước vào quan trường sớm như mình.
Trương Tiểu Phàm có ngốc đi nữa cũng nhận thấy được tâm tình của Bách Lý Hoằng Nghị bất thường, y lại không biết phải an ủi người như thế nào, chỉ có thể dùng cơm nước qua loa xong rồi rời chỗ, chạy đến phòng bếp, làm bánh hoa quế cho hắn trước khi hắn xuất môn.
Hôm nay xuất môn khá trễ, hai người đến phòng học cũng không lệch giờ nhiều lắm, đã sắp đến giờ học.
Trước khi Trương Tiểu Phàm vào chỗ thì phát hiện phía sau mình có thêm một bộ bàn ghế.
Phòng học của bọn họ sẽ không tùy tiện để thêm bàn ghế, trừ phi là có học sinh mới.
Trương Tiểu Phàm còn đang nghi hoặc là thần thánh phương nào, liền thấy một gương mặt mới đi theo tiên sinh vào lớp học.
Người đến tên là Tạ Doãn, mày kiếm mắt sáng, đuôi mày khóe mắt đều mang theo tiêu sái đa tình.
Hắn được xưng là "Cư sĩ nghĩ thoáng", chọc cho học sinh cả phòng cười to, càng khiến người kinh ngạc chính là hắn là Càn nguyên.
Giai đoạn trưởng thành, nam tử thúc phát sẽ tiến vào kỳ phân hoá, thúc phát sớm nhược quán muộn, dù sao mấy năm nay, nếu không có khác thường thì còn lại đều là Trung dung.
Trong trường tư thục, đa số học sinh đều sẽ ở giai đoạn này, mọi người đều là con của quan to hiển quý, trong xương cốt hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ giấu ngạo khí, nếu thật sự là Trung dung hay Khôn trạch thì đều sẽ không lộ ra; nếu là Càn nguyên thì chỉ hận không thể chiêu cáo thiên hạ.
Nhưng Trương Tiểu Phàm ở học đường này mấy tháng nay, cũng không thấy có ai nói gì, đại khái là mùa mưa nên tâm tư của thiếu niên thiếu nữ đều yếu ớt mẫn cảm, những việc này cũng chỉ ngầm hiểu rõ trong lòng mà sẽ không đề cập đến.
(Thúc phát 束发: buộc tóc.
Chỉ độ tuổi trưởng thành, tức từ 15 đến 20 tuổi.
Nhược quán 弱冠: chỉ thiếu niên khoảng 20 tuổi.)
Còn Tạ Doãn người này, không chỉ phân hoá sớm, còn đặc biệt huênh hoang, không hề che giấu một thân cỏ cây thanh hương, may là trong phòng không có Khôn trạch, nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng.
Nhưng hắn lại không sợ lạ, gặp người liền cười, nói chuyện quen lựa lời dễ nghe, dù khoác lác vẫn được người ta thích.
Có một vị công tử thanh tú anh tuấn văn nhã như vậy ngồi phía sau y, ngay cả nữ nhi kiêu ngạo của thái phó ngồi ở hàng trước cũng thường xuyên quay đầu lại nhìn quanh, nhưng Trương Tiểu Phàm lại có thể nhắm mắt làm ngơ.
Sợ người lạ là một chuyện, ngoại trừ học tập với Bách Lý Hoằng Nghị ra thì y cũng không còn tinh lực dư thừa để làm quen với người khác là một chuyện khác.
Tiên sinh trên đường đang giảng Bạch Đầu Ngâm, Trương Tiểu Phàm dưới đường chống cằm nhìn chằm chằm lưng của Bách Lý Hoằng Nghị.
Hoằng Nghị ngồi rất thẳng, làm sao có thể ngồi cả canh giờ mà vẫn không cong lưng? Có phải có một nốt ruồi bên cổ Hoằng Nghị không? Không nhìn lầm đi? Tại sao lại có người ngay cả nốt ruồi cũng đẹp như vậy chứ?
"Trương Tiểu Phàm, con nói lại." Tiên sinh lại bắt lấy vị học trò đi học mà thất thần này, học trò mơ mơ màng màng đứng dậy, vốn không nghe gì, nào biết đang giảng về cái gì, chứ đừng nói là lặp lại.
Lúc Trương Tiểu Phàm luống cuống ngây thơ nhìn người, đôi mắt luôn có vẻ ngốc nghếch lại đơn thuần, nơi nơi trên người y đều giống như đang biểu đạt xin lỗi, khiến người vô cớ tin y thật sự hổ thẹn tột cùng.
Tiên sinh đầy bụng bực tức không chỗ phát tiết, chỉ lớn tiếng vấn trách y vừa rồi đang nhìn cái gì.
"Đang nhìn......!phong cảnh." Trương Tiểu Phàm ấp úng trả lời.
Không ngờ y thật sự trả lời, tiên sinh không xuống đài được, đành phải thuận theo nói: "Đẹp như vậy thì con đi ra ngoài nhìn đi."
Đi ra ngoài sẽ không nhìn thấy nữa......!
Nhưng Trương Tiểu Phàm có ngốc đi nữa cũng biết lúc này nói tiếp sẽ không đúng lúc