❄️????????❄️
Hoạ phúc khôn lường, nào biết trước được.
(Nguyên văn Tắc ông thất mã, yên tri phi phúc 塞翁失马, 焉知非福: mặc dù chịu tổn thất nhưng lại vì vậy mà có được ích lợi.)
Trương Tiểu Phàm chân thật cảm nhận được trí tuệ của cổ nhân, lúc y đang nằm bẹp ỉu xìu trên bàn sách ngẩn ngơ, Bách Lý Hoằng Nghị như thiên thần hạ xuống, đứng trước bàn học của y:
"Trương Tiểu Phàm."
"Hoằng Nghị!" Trương Tiểu Phàm chần chừ một chút rồi đứng dậy, trong nháy mắt đôi mắt liền sáng lên, hai má phù mấy đóa mây ửng đỏ, hơi luống cuống hỏi: "Huynh tìm ta có chuyện gì a?"
Trong ấn tượng, đây hình như là lần đầu tiên Bách Lý Hoằng Nghị chủ động đến tìm y.
"Buổi tối có rảnh không?"
"Có có!" Trương Tiểu Phàm đâu thèm để ý có hay không, chỉ cần Bách Lý Hoằng Nghị cần, mỗi thời mỗi khắc y đều có thể rảnh.
Bách Lý Hoằng Nghị mím môi, không nhìn ra là cảm xúc gì: "Bắt đầu từ tối nay đến cuối tháng, trước khi thi, buổi tối ta đều sẽ cho ngươi học bổ túc."
"Có thật không?" Trương Tiểu Phàm khó có thể tin, vui vẻ đến mức ngay cả tay chân cũng không biết để đâu, đôi mắt chớp chớp lại chớp chớp hai cái, sợ mọi thứ trước mắt đều chỉ là cảnh trong mơ giả dối -- Y len lén véo lòng bàn tay dưới tay áo của mình, càng đau càng cảm thấy vui vẻ, dường như sợ Bách Lý Hoằng Nghị đổi ý, y lập tức đáp lại: "Vậy chúng ta quyết định rồi nha!"
Cả ngày Trương Tiểu Phàm đều xuân tâm nhộn nhạo, Tạ Doãn ngồi phía sau thấy bộ dáng y rung đùi đắc ý, quả thật không nhìn nổi nữa: "Trương Tiểu Phàm, ngươi an phận một chút cho ta, đừng có lắc qua lắc lại nữa."
Trương Tiểu Phàm lập tức thu liễm, xoay người xin lỗi hắn: "Xin lỗi." Nhưng cả người y đều như tẩm mật, thoạt nhìn nói xin lỗi nhưng không hề thành tâm, ngược lại như đang khoe ra.
"Chậc." Tạ Doãn khinh thường bộ dáng ngốc này của y: "Bách Lý Hoằng Nghị cho ngươi chỗ tốt gì mà hôm nay vui vẻ như vậy?"
"Nào có!" Trương Tiểu Phàm phủ nhận theo thói quen, nhưng nghĩ lại Tạ Doãn cũng biết, hơn nữa quả thật hôm nay Bách Lý Hoằng Nghị cho y chỗ tốt khổng lồ, lại xẹp miệng: "Sao ngươi đoán được?"
Tạ Doãn cười cười bất đắc dĩ, "Ngươi quá dễ đoán.
Vô duyên vô cớ cười ngây ngô, ngoại trừ Bách Lý Hoằng Nghị thì còn có ai?"
Tiếng hắn nói câu kia thật sự quá lớn, may là lớp học này không có ai, Bách Lý Hoằng Nghị cũng không ở, nếu không Trương Tiểu Phàm nhất định sẽ muốn trực tiếp đi tới che miệng hắn lại.
"Mới không phải." Trương Tiểu Phàm không có tự tin mà phủ nhận.
"Đuổi tới tay rồi thì mời ca ca uống rượu mừng a." Tạ Doãn thích thấy bộ dáng Trương Tiểu Phàm bị chọc cho lúng túng, Trương Tiểu Phàm càng thẹn thùng hắn càng cảm thấy đáng yêu.
Trương Tiểu Phàm quay lại không thèm để ý đến hắn nữa, toàn bộ vành tai đều đỏ rực.
Đếm thời gian một ngày, Trương Tiểu Phàm vừa về đến nhà liền lập tức ăn cơm tắm rửa, ôm sách đi vào thư phòng.
Đông Viện có hai nơi mà Trương Tiểu Phàm không thể vào, một là phòng của Bách Lý Hoằng Nghị, hai là vì trong phòng y cũng có bàn học nên cũng không có lý do gì để vào thư phòng.
Thư phòng rất lớn, từng hàng sách cổ có thể so với Tàng Thư Các, hai án kỷ đặt vào hai bên đối lập nhau, sạch sẽ sáng sủa.
Thanh Tỏa chỉ đường cho y, án kỷ phía nam kia là vị trí của y, Trương Tiểu Phàm ngồi xuống mới phát hiện khoảng cách của hai người bọn họ quá xa.
Cũng may Bách Lý Hoằng Nghị để y đi qua, dù sao nói chuyện cách xa như vậy cũng khá lao lực.
"Ta đã biết đại khái về tình hình học tập của ngươi rồi, ta nói thật, rất khó.
Quả thật trong trường tư thục, không phải ai cũng là người xuất sắc, nhưng mà, nền tảng đều không kém hơn ngươi." Bách Lý Hoằng Nghị trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói một tràng khiến Trương Tiểu Phàm xấu hổ không chịu nổi.
"Cho nên ta sẽ sắp xếp nhiệm vụ học tập rất nặng, ngươi có thể đuổi kịp không?"
Bách Lý Hoằng Nghị cũng tắm xong mới đến đây, trên người hắn còn quanh quẩn hơi nóng ẩm ướt, tựa như trích tiên hạ phàm, dính vào khói lửa nhân gian, khuôn mặt trắng trẻo như bột phấn, ánh nến sáng trưng trong phòng chiếu lên khiến hắn nhu hòa hơn, sóng mắt lưu chuyển, nghiêm túc nhìn Trương Tiểu Phàm như vậy.
Trương Tiểu Phàm lại thành Thương Trụ Vương bị mê hoặc, đừng nói để y học tập, dù nói y lên núi đao xuống biển lửa, phóng hỏa đùa giỡn chư hầu, tặng trái vải từ ngàn dặm xa xôi, y cũng nguyện ý.
"Tốt lắm." Bách Lý Hoằng Nghị lại biến trở về khuôn mặt không biểu cảm, bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ: "Số học, mỗi ngày đều phải làm xong những gì ta khoanh tròn, tự suy nghĩ xác định trước, không hiểu thì hỏi lại.
Tứ thư ngũ kinh đã thuộc hết chưa? Nếu chưa thì phải học xong hết trước khi thi, mỗi ngày ta sẽ kiểm tra hai bài.
Hai quyển Sử ký và Tư Trị Thông Giám này tạm thời không cần ngươi học thuộc, ta tìm thời gian rồi kể cho ngươi về một ít đạo trị quốc bên trong, có thể dùng để giảng giải.
So với học bằng cách ghi nhớ thì lý giải quan trọng hơn, phải hiểu biết toàn cục, cho nên......"
Trương Tiểu Phàm nghe nghe liền bắt đầu tê dại da đầu, lúc mang nhiệm vụ hôm nay trở về bàn học, hầu như y sắp bị những cuối sách đó đè gãy lưng.
Ông trời ơi! Cái này làm sao học được hết a!
Trương Tiểu Phàm kêu rên trong lòng, giương mắt thấy Bách Lý Hoằng Nghị đang ngồi an tĩnh đọc sách bên kia, lại nghẹn hết câu oán hận về.
Bà vú thông cảm bọn họ học tập vất vả nên mang điểm tâm đến.
Một khay bánh đậu đỏ và một chén chè đậu đỏ.
phần của Bách Lý Hoằng Nghị lại không phải là bánh hoa quế, mà đổi thành bánh sơn tra chua ngọt.
Bà vú nói gần đây Bách Lý Hoằng Nghị ăn uống không tốt lắm, đổi khai vị mới một chút.
Nhưng bà vẫn chuẩn bị một phần bánh hoa quế, sợ hắn lại muốn ăn bánh hoa quế.
Thật ra khẩu vị của Bách Lý Hoằng Nghị rất khó chiều, không thể ăn ngọt, không thích điểm tâm thơm mặn, không thể quá cứng, cắn nghiến răng, còn món thích ăn thì vẫn luôn ăn, ăn cho đến chán.
Cho nên bánh hoa quế thành cây thường xanh, nhưng cũng không phải là thực đơn duy nhất, dựa theo khẩu vị mà điều chỉnh làm điểm tâm khác, lúc hắn muốn đổi khẩu vị thì hắn cũng ăn vui vẻ.
Trương Tiểu Phàm tò mò nhìn nhìn điểm tâm mới này, bà vú nghĩ y thèm ăn nên cũng bưng cho y một phần.
Trương Tiểu Phàm nếm bánh sơn tra, thấy Bách Lý Hoằng Nghị ở đối diện cũng đang ăn, ngẫu nhiên bị chua đến mức khẽ nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ăn hết.
Trương Tiểu Phàm thấy hắn thật sự đáng yêu vô cùng, lại bắt đầu suy nghĩ đến chỗ bà vú học lén.
Giờ Tý đã qua, thời gian làm việc và nghỉ ngơi thường ngày của Bách Lý Hoằng Nghị rất lâu, tiến độ học tập của Trương Tiểu Phàm còn một mảng lớn.
Bách Lý lão sư nghiêm khắc không ngăn nổi cơn buồn ngủ nên để y thư thả, trước buổi trưa ngày mai phải thuộc xong.
Giờ sửu một khắc, Trương Tiểu Phàm mới trở về phòng, sau khi Bách Lý Hoằng Nghị đi ngủ, y lại len lén chạy vào phòng bếp làm điểm tâm mới, bà vú nói bánh sơn tra phải đặt ở chỗ râm mát một đêm, buổi sáng làm phỏng chừng sẽ không đến kịp.
Làm bánh sơn tra dễ hơn việc học