❄️????????❄️
Kế hoạch học bổ túc phát triển hừng hực khí thế, dưới sự giám sát nghiêm khắc của Bách Lý lão sư, Trương Tiểu Phàm dù ngủ cũng mơ "Chi hồ giả dã".
Ngoại trừ học tập, y còn có nhiệm vụ gian khổ hạng nhất, đó chính là luyện chữ.
Chữ viết của Trương Tiểu Phàm không xấu, nhưng lại không phải thể chữ lệ cũng không phải chữ khải, không phân biệt được là viết loại thể chữ nào, còn viết yếu ớt vô lực, dường như một cơn gió cũng sẽ thổi ngã.
Bách Lý Hoằng Nghị chọn vài chữ tiêu biểu trong mỗi loại kết cấu của bảng chữ mẫu, rồi viết lại cho y xem, để y học cách viết ngang, sổ, móc, gập như thế nào.
Đổi học thuộc lòng thành viết chính tả, vừa luyện viết chữ vừa có thể chỉ điểm y về khái niệm thời gian.
Cuối cùng y cũng có thể theo kịp phần văn học và lịch sử, số học lại kém đến mức rối tinh rối mù, y biết mấy chữ đó nhưng xúm lại với nhau lại giống như đang gặm thiên thư.
(Thiên thư 天书: văn chương chữ viết khó đọc hoặc khó hiểu.)
Trương Tiểu Phàm cầm một cái đệm, ngồi bên cạnh Bách Lý Hoằng Nghị, hỏi về đề định lý Pythagoras mà lần đầu tiên y hỏi Bách Lý Hoằng Nghị.
Hiển nhiên Bách Lý Hoằng Nghị nhớ rõ, cau mày vừa định hỏi không phải cái này đã hỏi rồi sao, liền thấy Trương Tiểu Phàm rụt rè moi moi góc sách.
"Ừm!" Trương Tiểu Phàm lập tức thẳng lưng, xích lại gần, nghe hết sức chăm chú.
Nghe xong một lần, y vẫn mơ hồ.
Nhưng Hoằng Nghị đã giảng cho y hơn hai lần rồi, y không dám trả lời không biết nữa, sợ Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy y ngu dốt đến mức khiến người phiền lòng.
"Nghe hiểu không?" Bách Lý Hoằng Nghị hỏi.
Trương Tiểu Phàm gật đầu như giã tỏi: "Ừm ừm." Y cũng không dám đối diện với Bách Lý Hoằng Nghị, đầu lắc lư nhanh như vậy, tránh khỏi ánh mắt của Bách Lý Hoằng Nghị.
"Tri chi vi tri chi của Khổng Tử, tiếp theo là gì?" Bỗng nhiên Bách Lý lão sư đổi sang đặt câu hỏi về văn sử ký.
Đề này quá đơn giản, Trương Tiểu Phàm tự tin tràn đầy: "Bất tri vi bất tri, thị tri dã!"
"Có nghĩa gì?"
"Ta biết!" Hợp hai câu lại, Trương Tiểu Phàm đều biết, y hưng phấn đến mức suýt giơ tay giành trả lời: "Nghĩa là biết chính là biết, không biết......"
Lúc này Trương Tiểu Phàm mới phản ứng lại lời của Bách Lý lão sư có ý gì, chợt giảm thanh lượng xuống, nhỏ giọng đọc hết nửa câu sau.
Ngẩng đầu thấy Bách Lý Hoằng Nghị vẫn đang nhìn y, chờ câu sau của y.
Trương Tiểu Phàm thành thật trả lời sự thật: "Xin lỗi lão sư, ta không biết."
(Tri chi vị tri chi, bất tri vị bất tri, thị tri dã: Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết.
Thế mới thật sự là biết.)
Bách Lý lão sư giảng lại, không ngại phiền, nghe thêm một lần nữa, Trương Tiểu Phàm đã có thể hiểu.
Nhưng mà đề này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trong cuốn sách, Trương Tiểu Phàm đã cố gắng hết mức không để mình luôn chạy tới hỏi hắn, đề đầu tiên thì biết, con rùa thay vỏ gọi là rùa đen, nhưng y lại không biết đề này.
Trương Tiểu Phàm chán nản nhớ đến lúc y hỏi đề tiên sinh ở trường tư thục, ánh mắt của bạn đồng môn đi ngang qua, hoặc là tò mò hoặc là cười đùa, tựa như đang hỏi sao lại có học sinh ngốc như vậy.
Bách Lý Hoằng Nghị nói lại đề thứ hai xong, thấy Trương Tiểu Phàm cúi đầu, rầu rĩ nói: "Có lẽ ta thật sự ngu ngốc, ngay cả loại đề này cũng không biết."
Có lẽ bộ dáng nản lòng sụp vai của Trương Tiểu Phàm quá khiến người thương, cũng có lẽ do Bách Lý Hoằng Nghị điên rồi.
Hắn nâng tay lên, vuốt vuốt nhẹ đầu tóc hình như rất mềm kia, vụng về an ủi: "Ngươi không ngốc, ngươi chỉ hiểu chậm thôi."
Trương Tiểu Phàm tin tưởng Bách Lý Hoằng Nghị, nhưng lại không quá tin tưởng lời hắn nói, nửa tin nửa ngờ hỏi tới: "Thật sao?"
"Ngươi thấy đấy, dường như ta học hiểu nhanh hơn ngươi, nhưng ngươi lại có thiên phú trù nghệ hơn ta." Bách Lý Hoằng Nghị chỉ chỉ bánh bông tuyết trên bàn làm chứng cứ, "Không phải bà vú thường hay khen ngươi sao? Làm điểm tâm một chút liền thông......"
"Ngươi không ngốc, Tiểu Phàm, ngươi rất lợi hại."
Được Bách Lý Hoằng Nghị khích lệ trực tiếp như vậy, Trương Tiểu Phàm ngây ngẩn cả người, sau đó cười lộ ra một cặp răng thỏ đáng yêu, cặp mắt xinh đẹp hưng phấn tỏa sáng, vui vẻ đến mức chân tay luống cuống, giọng nói còn ngọt hơn cả bánh bông tuyết mềm mại: "Hoằng Nghị, cảm ơn huynh!"
Ai nói y ngốc cũng không sao cả, chỉ cần Bách Lý Hoằng Nghị khen y là tốt rồi.
Trương Tiểu Phàm như được đả thông hai mạch nhâm đốc gì đó, năng lực hiểu hơi chuyển biến tốt, nhiệt huyết học tập tăng vọt liên tục.
Y cần cù bù thông minh, lại có danh sư chỉ đạo, còn tìm ra được sự thú vị trong học tập.
Trăng lặn sao chìm, mặt trời chiều ngã về tây.
Trước khi thi mấy ngày, Bách Lý lão sư tăng ca thêm giờ, căn cứ vào đặc điểm của đề tiên sinh ra, ra vài đề cho Trương Tiểu Phàm viết.
Y đã có thể đáp được bảy tám phần trong đề Minh kinh, y lại yếu kém trong đề văn ứng dụng và thi vấn đáp, nhưng ít nhiều gì cũng có thể viết ra được hai ba điểm, không còn chép đề giống như trước kia nữa.
Loại đề viết này, phải hiểu chính lệnh đương triều và chế độ thưởng phạt.
Theo pháp lệnh để trả lời, thành tích trung quy trung củ; tự mình khai phá góc độ mới, mạo hiểm cực lớn trong lĩnh vực khoa cử, dễ dàng dẫn đến thị phi.
Nhưng với tiên sinh ở đây thì không sao cả, tiên sinh thích học trò dám giận dám nói.
Bách Lý Hoằng Nghị chia các câu hỏi của dạng bài thi này ra thành nhiều loại, dốc túi truyền cho cách thường xử lý các câu hỏi giống nhau.
Xa hơn là phân chia các đề cụ thể, hắn lấy vài đề tiêu biểu ra giảng.
"Chỉ quyên tiền để xử lý nạn lụt sẽ không đủ.
Lần một quyên góp lần hai lại quyên góp, lũ lụt năm này qua năm khác, sẽ chỉ tiếp tục tăng chi tiêu.
Lấy một ví dụ đơn giản, mất dê mới lo sửa chuồng, nếu không sửa rào tre kia trước, vậy sẽ luôn lạc mất dê.
Sau khi suy xét bản thân lũ lụt thì có nên suy xét những cái khác không, ví dụ như......"
"Những gì ngươi nghĩ thì tốt, nhưng phải ngẫm lại theo chiều hướng sâu hơn, như vậy với loại đề này, ngươi có thể viết nhiều hơn một chút."
"Đã hiểu chưa?"
Trương Tiểu Phàm gật gật đầu, lúc này y thật sự nghe rõ.
Viết một lần nữa, y đã có thể viết ra rất nhiều quan điểm mới, Trương Tiểu Phàm nhìn mình không cần chép đề cũng viết được đầy mặt giấy, đột nhiên sinh ra cảm giác tự hào.
Bách Lý lão sư đúng lúc lại cho thêm một trái táo ngọt: "Tiến bộ không ít, có thể ăn chút điểm tâm trước, nghỉ ngơi một chút rồi viết tiếp."
Lời khích lệ an ủi này từ trong miệng Bách Lý Hoằng Nghị nói ra luôn khác biệt.
Trương Tiểu Phàm uể oải đã sống lại rồi, vui vẻ đẩy bánh bông tuyết đến trước mặt hắn: "Huynh ăn trước đi."
Có đôi khi Bách Lý Hoằng Nghị muốn oán trách trí nhớ quá tốt của mình, đôi mắt cười kia giống y hệt mười năm trước, hắn cảm giác mình lại sắp biến thành đứa bé sáu tuổi không biết từ chối kia rồi.
Gần đây Trương Tiểu Phàm bận đến mức chân không chạm đất, thật sự rất khó phân tâm để làm điểm tâm tiếp.
Bà vú biến đổi điểm tâm đa dạng cho bọn họ ăn, bánh bông tuyết là nhân vật chính hôm nay.
Chưng cơm dẻo rồi giã nát, dùng vụn mè và đường để làm nhân, quấy thành một khối bánh, sau đó cắt thành từng miếng vuông và dùng với kẹo hoa quế hoặc nước hoa hồng.
Bánh bông tuyết vừa mới làm xong tỏa ra mùi thơm ngát, mềm mại mà không dính, no bụng lại tẩm bổ.
Với Bách Lý Hoằng Nghị mà nói, bánh bông tuyết có vị thiên về ngọt nhiều, hắn đã uống vài ngụm Phổ Nhị thấm giọng rồi, cảm thấy hẳn là có thể ăn thêm một miếng.
Ăn bánh bông tuyết xong, Trương Tiểu Phàm bắt đầu sửa đổi, Bách Lý Hoằng Nghị ở bên cạnh chỉ điểm một vài câu, nói y vận dụng thêm nhiều sách cổ đã học để chứng minh luận điểm của mình, đây là khuôn mẫu để có thể đạt điểm cao, tuy ngốc nhưng Trương Tiểu Phàm vẫn có thể nắm vững khá dễ dàng.
Chiến trận kéo đến ngày cuối cùng, dù là người có tinh lực cũng phải mệt mỏi, mỗi ngày Trương Tiểu Phàm đều học cường độ cao, thời gian ngủ giảm đi nhiều, cuối cùng vẫn không thể chờ đến khi Bách Lý lão sư phê bài cho y, liền đập lên bàn ngủ mất.
"Đề này ngươi......" Bách Lý Hoằng Nghị quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt ngủ say.
Bây giờ đã qua giờ Tý, Bách Lý Hoằng Nghị hiếm thấy không buồn ngủ, cần cù chăm chỉ sửa bài thi cho y, kết quả gia hỏa này lại ngủ mất.
Hắn vừa buồn cười vừa không vui, quả thật muốn véo véo gương mặt mềm núc ních này của y, xách lỗ tai y lên hỏi: Rốt cuộc là ngươi muốn học hay là ta muốn học?
Nhưng xuống tay lại thay đổi sức lực, gương mặt thịt của Trương Tiểu Phàm còn mềm hơn cả điểm tâm, ấm áp núc ních, bên trên rải một lớp phấn mỏng, Bách Lý Hoằng Nghị như bị trúng tà, dùng ngón tay chọc nhẹ một cái, làm như không biết đủ, đổi thành bóp bằng mặt trong của ngón tay.
Hắn cảm thấy mình điên rồi mới có thể làm ra hành động ngu ngốc như vậy.
Cần phải rút lại, Trương Tiểu Phàm lại muốn kéo hắn đắm chìm -- Trương Tiểu Phàm lẩm bẩm xích lại gần, mục vô tôn trưởng xem lòng bàn tay của hắn trở thành cái đệm, còn to gan lớn mật cọ cọ phía trên, tìm được một nơi thoải mái nhất mới cảm thấy mỹ mãn mà ngủ tiếp.
(Mục vô tôn trưởng 目无尊长: không coi bề trên ra gì.)
Thật là......!
Chống đầu quan sát tinh tế, dù sao thì hắn cũng không vội cho kỳ thi ngày mai.
Là quá mệt sao? Hắn nhìn quầng thâm rõ ràng dưới mắt Trương Tiểu Phàm.
Đồ ngốc, hắn lại mỉa mai Trương Tiểu Phàm.
Một phần bài văn đọc đến mức Đoan Mộc Vân ở bên cạnh cũng thuộc mà y vẫn chưa thuộc, biết mình sức yếu nên phải lo trước.
Nhưng mà cũng may là khá ngoan, lời ủ rũ cũng nói rất ít.
Có lẽ Bách Lý nhị công tử thật sự làm việc và nghỉ ngơi không quy luật dẫn tới đầu óc trì độn, đợi đến khi Trương Tiểu Phàm lại cọ cọ trong lòng bàn tay hắn, lúc cánh môi mềm mại cọ qua lòng bàn tay hắn, hắn mới rút tay ra như bị điện giật, bản năng khiến