Mưa tạnh rồi thì Lâm Băng mới được thả về, thầm cảm thán. Cảnh sát thời nay làm việc thật năng suất.
Nhiếp Nghi cùng Á Thành đi tiễn cô đến tận cổng.
"Nhiếp đội, không cần bắt cô ta lại à?".
Anh lắc đầu.
"Không có bằng chứng!".
Không tìm được hung khí, tuy nhiên, đoạn băng trên CCTV kia được ghi lại rất rõ. Thời gian Lâm Băng vào nhà Thái Vy hoàn toàn trùng khớp với thời gian tử vong.
"Cô gái Lâm Băng đó thật quá xinh đẹp. Thân hình thì... quá bốc!".
Nhiếp Nghi dùng bìa hồ sơ, đập mạnh vào ngực hắn.
"Đang ở cục. Cậu đang nói cái gì vậy hả?".
Á Thành ngậm mồm, bẽn lẽn đi theo vào trong đồn.
Mọi người trông thấy vẻ mặt của Nhiếp Nghi không vui, nhất thời nháo nhác. Phải chờ khi anh đi vào trong phòng nghỉ rồi mới dám hỏi.
"Này, chuyện gì thế?".
Á Thành nhún vai.
Tay xoè điện thoại ra dùng điện thoại lướt kiếm thông tin của cô gái kia. Cậu ta nhất thời nhảy lên một cái.
"Gì vậy?".
Trực đêm chẳng có gì hay ho. Chỉ là khi bọn họ không có ca nào thì sẽ túm tụm với nhau, hóng chuyện. Đề tài bàn tán đặc sắc nhất trên đời này luôn là bát quái xoay quanh Nhiếp Nghi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vị đội trưởng này của bọn họ cực kỳ thần bí. Nghe nói đã được bên sở bổ nhiệm lên chức Cục trưởng Cục cảnh sát từ lâu nhưng đều bị anh từ chối.
Nhiếp Nghi năm nay đã nghót nghét 34 tuổi rồi, không vợ con, không gái gú. Có một đoạn anh từng như bao thanh niên trai tráng khác, chơi đùa bừa bãi. Chỉ là càng lớn, sự kiên nhẫn trong anh bị bào mòn dần. Người ta thấy anh mỗi lớn một hà khắc, cô độc.
Vốn là người dùng đủ mọi thủ đoạn để moi thông tin từ người khác, nên anh rất giỏi né những chiêu trò nhằm moi thông tin từ trên người anh. Đến gương mặt cũng vì trải qua kỳ huấn luyện điệp viên mà trở nên lạnh ngắt, không chút biểu cảm.
"Cái cô gái ban nãy đó... hoá ra, hoá ra chính là Lâm Băng... Cái con bé lít nhít bị bạo hành đã dùng mưu lập bẫy mẹ kế của nó ấy!".
"Thật... Thật ư?" - Chính Lan ớn lạnh.
"Chính là cái đứa trẻ IQ cao mà Nhiếp Nghi từng nói. Nếu cô ta yên ổn bình thường thì không sao, mà chọn sai đường trở thành tội phạm thì sẽ trở thành một mối nguy hiểm tiềm tàng cho xã hội đấy à?".
Dương Uy là người lớn tuổi nhất ở đây. Ông ta còn nhớ rất rõ.
"Đúng! Chính là cô ta! Sao lớn lên lại xinh đẹp quá đỗi. Cô ta thực sự trở thành nghi can số một rồi, hiện trường vô cùng sạch sẽ, không tìm thấy bằng chứng".
"Thái Vy thực sự là do cô ta giết ư?" - Dương Uy hỏi - "Cũng đúng, ngày xưa cô ta từng theo đuổi Nhiếp đội cuồng nhiệt thế cơ mà, chẳng nhẽ không biết Thái Vy là bạn gái của Nhiếp đội? Vì ghen, giết người...".
Á Thành vẫn không ngừng kéo xuống trang cá nhân của Lâm Băng. Trên mạng xã hội của cô tràn ngập những hình ảnh mặc bikini vô cùng nóng bỏng, da trắng, tóc đen, môi đỏ. Eo thon, chân dài. Chỗ cần nảy nở cũng rất nảy nở...
Cánh đàn ông phút chốc quên mất Chính Lan đang nói về chuyện gì.
"Thảo nào cô ta đi Ferrari... Có phải... là làm gái bao không? Sao mà đi lắm nước thế? Dáng người này... dễ hiểu...".
Lục đội phó huých vào người Dương Uy một cái, nhất thời cao hứng.
"Nói cái gì vậy? Cô ta cần ư? Nhà cô ta chính là Lâm thị, nằm trong top năm những người giàu nhất nước đấy, trong top 100 toàn thế giới do Forbes bình chọn".
"Liệu Nhiếp đội chúng ta bây giờ có thấy đáng tiếc không?".
Tất nhiên, cục bọn họ không phải lúc nào cũng săm soi những người ra vào như vậy, nhưng mà, cô gái Lâm Băng này quá đặc biệt. Chắc ngoài minh tinh trên điện ảnh thì bọn họ dường như chưa từng thấy ai ngoài đời thực đẹp như cô ta đi, thành ra có hơi tọc mạch quá đáng...
"E hèm! Mấy người làm gì...?".
Đám đông nhanh chóng tản ra, về chỗ ngay ngắn.
Nhiếp Nghi về phòng rồi thì thấy khát nên ra rót một miếng nước. Không ngờ, không có anh, đám người lười biếng kia liền chụm lại bát quái.
Chân dài rải bước. Anh cướp lấy điện thoại từ tay Á Thành. Hình ảnh bikini dày đặc, da thịt ngổn ngang trên màn hình điện thoại.
Tên trang cá nhân là Lâm Băng. Hình đại diện của cô là gương mặt góc nghiêng hờ hững, tay búi lên mái tóc rơi lả tả xuống xương bả vai nõn nà ẩn hiện.
"Tịch thu!".
"Ôi không... Đại đội trưởng...".
Phút ồn ã đi qua. Trong phòng có bao nhiêu đồng phạm. Đáng tiếc một mình cậu ta chịu thiệt. Gian phòng trong đồn qua mưa lạnh ngắt, không ai hé môi nói đỡ cho cậu ta chút nào.
"Các người muốn nghiên cứu nghi can cho vụ án thì tìm thông tin nào đó thực tế vào! Đi xem ba thứ này làm gì?!".
Á Thành chùn bước, bị ngữ khí áp đảo kia chưởng lùi chục bước về lại chỗ ngồi.
Những thành viên mới vào đồn trễ hơn, không hiểu chuyện gì liền thì thầm vươn người hỏi chị Chính Lan. Chính Lan là nữ cảnh sát hình sự duy nhất trong đồn. Cô vào đây cùng đợt với Nhiếp Nghi. Dù Nhiếp Nghi có nghiêm khắc với ai, đều phải nể mặt Chính Lan hai ba phần. Tuy là con gái nhưng cô tuyệt đối không muốn người ta phân cho mình phần việc kém nặng nhọc hơn.
Nhiếp Nghi nể cô, chính vì nhân phẩm của cô không có gì chê được.
"Chị Lan, Lâm Băng và Nhiếp đội rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng nhẽ cô ấy là...".
Đang định nói "người yêu cũ" thì Chính Lan đã "suỵt" miệng cản lại.
"Không như mấy đứa nghĩ đâu...".
...
Quay ngược thời gian về cách đây 10 năm.
Đó là một mùa hè oi bức, ngợp những tiếng ve kêu. Cục cảnh sát của bọn họ lúc đó còn chưa được ráp điều hoà. Tí hơi phà ra từ mấy chiếc quạt héo mòn chỉ đủ đem mùi mồ hôi trên gáy áo bốc đi ra xa. Ai nấy đều như con cá bị bắt lên bờ, há mồm ngoi ngóp.
Trông ở đây càng giống một phòng xông hơi hơn là đồn cảnh sát đang làm việc, trừ mọi người đều mặc quần áo.
Chính Lan cùng Nhiếp Nghi vừa vào đội cảnh sát hình sự được