Ngón tay cái thô ráp của Nhiếp Nghi lướt trên màn hình điện thoại của Á Thành. Anh đang đâu có phạm tội đâu mà phải lén lút thế nhỉ? Mắt anh chốc chốc liếc liếc bốn phía xung quanh, sợ có người phát hiện.
Sắp lé đến nơi.
Vụ việc này khiến anh tin vào sự kỳ diệu về sự phát triển của loài người. Làm sao mà một đứa bé phiền hà, hí hoắc, có thể biến đổi lớn như vậy? Trên báo còn có tin tức: 6 tháng nữa, Lâm Băng sẽ thành hôn cùng với đại thiếu gia Lưu Giang.
Thiếu nữ kiều diễm, kiêu sa. Thanh niên cạnh bên sáng ngời, ấm áp.
Đứa trẻ 12 tuổi anh từng giúp đỡ khi đó giờ sắp lấy chồng. Nhiếp Nghi bất giác sờ sờ mặt, thấy mình thật sự già thật rồi. Khó trách bố mẹ anh cứ hễ thấy mặt là hỏi anh trăm nghìn câu về gái gú, gia đình, xem mắt.
Còn nhớ lần đầu gặp được Lâm Băng. Anh mới 28 tuổi, vừa lập được chiến công. Bị người khác ganh ghét, chèn ép, bao nhiêu vụ án nan giải phút chốc đều đổ hết lên cho anh giải quyết.
Một đêm mùa hè thảnh thơi, cuối cùng Nhiếp Nghi đã có ngày được quay về đồn cảnh sát. Chính Lan vừa thấy anh thì đứng bật dậy.
Anh thấy có điềm, bước đi dồn dập nhanh hơn, hệt như đang né tà.
Vẫn bị bắt kịp.
"Anh Nghi, chính là đứa bé này!".
Nhiếp Nghi vừa há mồm thì tay đã bị Chính Lan kéo đi. Anh mệt muốn chết. Còn Chính Lan quá nổi tiếng với sự trâu bò.
Một cô gái đi làm cảnh sát hình sự là đã hiểu. Phải trâu bò cỡ nào chứ? Nam nhân nỗ lực một, cô gái này phải nỗ lực gấp mười.
"Băng à! Băng à!" - Một tay còng chặt tay anh, một tay không ngừng lay bé gái đang ngủ - "Chú Nghi của em ở đây rồi. Mau tỉnh dậy!".
Cô bé lờ mờ, chớp chớp mắt. Hàng mi dài cong cong xinh đẹp như cánh bướm đang rung rinh trên mắt. Còn chưa mở mắt đã không ngừng bập bẹ tên anh, cứ như đang tự mình báo thức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chú Nghi... Chú Nghi...".
Ánh mắt lạnh lẽo của Nhiếp Nghi không nén được mà lướt trên người bé gái kia. Trời ạ, thảm đến không thành hình người nữa.
Ngũ quan đều đã bị đất cát làm cho lấm lem, trầy trụa. Hết nửa mặt đều tím bầm, sưng lên, trông có hơi dị dạng. Khi cô tỉnh dậy, đôi mắt đen trong trẻo như viên ngọc trai sáng mở ra nhìn anh. Con ngươi kia vừa ngây thơ vừa sắc nét. Nhiếp Nghi nhất thời không nhịn được mà nhìn chằm chằm.
Mắt gì mà lớn... Cũng không to như Triệu Vy nhưng mà... Do một bên mắt đã bị sưng đến nỗi bị bụp đến không mở được nữa, nên càng khiến đôi mắt kia nguyên vẹn hớp hồn. Đứa bé này có đôi mắt biết nói chuyện, vừa trong trẻo vừa buồn xa xăm, thăm thẳm.
Nhiếp Nghi nhất thời không nói gì, chỉ thấy quá mức tàn bạo. Phải đánh đến cỡ nào mới có thể khiến nửa bên mặt của đứa trẻ sưng được như vậy?
"Chú ơi, chú cứu cháu với!".
Cô bé chụp lấy tay anh không ngừng lay lắc.
"Rất tiếc. Ta chịu!".
Nhiếp Nghi hất tay nhỏ của Lâm Băng. Chính Lan lần đầu tiên gai người bởi sự lạnh lùng của anh.
Còn Lâm Băng thì không từ bỏ. Cô bé chạy theo anh, hết níu tay, níu chân, níu đến quần, không chịu rời anh ra. Người cô nhỏ, bàn tay cũng nhỏ, tựa như một em bé quật cường, dai dẳng cắn chặt vào nguồn sống duy nhất. Trong khi Nhiếp Nghi thì cao lớn, đối lập hoàn toàn.
Một người quá độc lập bất cần. Một người dựa dẫm bám riết.
Cảnh tượng này khiến Chính Lan liên tưởng đến Agnes và Gru trong phim Kẻ cắp mặt trăng.
"Đây là cục hình sự, chúng tôi không quản những chuyện này!" - Nhiếp Nghi cố ý giảng giải như đang nói chuyện với một người trưởng thành.
Lâm Băng cố ý tỏ ra không hiểu, khiến anh tự trách mình ngu ngốc khi cãi nhau với trẻ con.
"Không đâu... Chú mau cứu con... Chú phải bắt mẹ kế của con đi!...".
"Muốn bắt một người vào tù thì phải có bằng chứng. Con có bằng chứng gì về việc mẹ kế gây ra thương tích cho con không?".
Cô bé bất lực lắc đầu, sau mấy lần bị đẩy ra thì ngã ngửa ra trên đất, bật khóc.
Thân hình nhỏ, yếu ớt nằm trong váy áo nhàu nhĩ tối màu. Mái tóc xác xơ, rối bù rũ xuống hai vai. Đứng từ xa càng nổi rõ những dấu vết tím đen đỏ rát thành mảng. Nếu cô bé lọ lem có thành người thật, e rằng chỉ tàn tạ đến thế này thôi.
Bao nhiêu con người đang mệt mỏi trong đồn đều ngẩng đầu, xem chuyện.
Tiếng khóc kia còn phiền hơn cả tiếng báo thức dậy buổi sáng.
"Được. Được..." - Nhiếp Nghi chịu thua, cúi người, nhấc đứa trẻ lên. Anh chỉ nhấc bằng một tay. Đứa trẻ nhẹ bẫng. Mau chóng đưa ra ngoài.
Anh thở dài, đến bao giờ mới thoát được cảnh công việc bù đầu này đây.
Chính Lan thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì Nhiếp Nghi đã chịu giúp rồi.
Anh đưa cô bé kia đi đến bệnh viện làm giám định thương tật cho đứa trẻ. Nhiếp Nghi vừa chờ vừa gà gật ở bên ngoài.
Quả nhiên, Lâm Băng tuy tàn tã nhưng đều là những thương tích ngoài da, tỉ lệ thương tích chưa quá 11%. Đa số đều là những vết bầm tím, không chảy máu, không gãy xương, không thương tích nặng nề.
Lâm Băng dán mắt nhìn gương mặt nặng nề cùng bàn tay lật nhanh qua các trang giấy của Nhiếp Nghi. Bên trang giấy, trông cô bé nhỏ nhoi và đáng thương đến cùng cực.
Ngay từ đầu, Nhiếp Nghi đã thấy vụ này khó giải quyết. Cho dù thương tích có hơn 11% bị kiện ra toà thì mẹ kế của Lâm Băng cũng chỉ bị phạt hành chính. Số tiền bị phạt so với nhà họ Viên chẳng thấm thía gì, còn thua số tiền đi chợ một ngày ở nhà họ.
Bạo hành trẻ em tuy là vấn đề nhức nhối nhưng quy phạm pháp luật và các cơ quan hành pháp vẫn còn rất lỏng lẻo. Cho dù muốn giúp, thì giúp thế nào được đây chứ? Bọn họ đều là những người làm việc trên cơ sở thượng tôn pháp luật.
"Băng..." - Anh nén tiếng thở dài.
"Dạ?".
"Ta đưa con về nhà được không?".
Điều khiến Nhiếp Nghi kinh ngạc là Lâm Băng không nháo nữa. Cô bé cúi đầu, giống như đã chịu thua số mệnh, hiểu chuyện đến đáng thương.
Con đường về khuya tuyệt nhiên vắng vẻ. Đèn pha nhàn nhạt soi lên khung cảnh có chút tiêu điều. Cơn mệt mỏi của Nhiếp Nghi mỗi lúc một nhạt. Tốc độ anh lái xe so với rùa còn chậm hơn. Trong lòng anh thao thức. Việc không thể làm gì được còn khó chịu hơn việc không cứu được người.
"Chú ơi, chú có tin vào truyện cổ tích không?".
Nhiếp Nghi đã định lạnh lẽo "không" nhưng thầm nuốt xuống họng.
"Anh Lâm Trung lúc còn ở đây hay kể cho con nghe rất nhiều câu truyện vào mỗi buổi tối. Người tốt sẽ được cứu rỗi, kẻ xấu sẽ chịu trừng phạt..." - Lâm Băng giấu tiếng nghẹn ngào -