Sau sinh nhật hai mươi sáu tuổi của An Hạ không bao lâu, Điếu Trạch Nghiễn đã phải xách hành lý sang nước ngoài công tác, dự án liên quan đến lợi ích của công ty, dù muốn hay không anh vẫn phải đích thân thực hiện.
Buổi sáng ngày thứ hai Điếu Trạch Nghiễn không có ở nhà, An Hạ vừa thức dậy đã bị nôn khan chóng mặt.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu trong bếp nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của An Hạ khi cô đi vào, mẹ anh lo lắng lên tiếng hỏi: "An Hạ, con không khỏe sao?"
"Dạ không" An Hạ lắc đầu, chống tay lên bàn làm điểm tựa ngồi xuống: "Chắc là con bị tụt huyết áp"
"Sao bỗng nhiên lại tụt huyết áp?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn khó hiểu: "Ăn sáng xong mẹ con mình đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào"
"Dạ" An Hạ gật đầu thuận theo, trong người cô suốt nhiều ngày đã luôn khó chịu, nếu để Điếu Trạch Nghiễn biết cô không khỏe sẽ ảnh hưởng đến anh không yên tâm ở nước ngoài làm việc.
Qua chín giờ An Hạ cùng mẹ Điếu Trạch Nghiễn đến bệnh viện kiểm tra. Sau khi khám qua loa, bác sĩ bỗng đề nghị An Hạ sang khoa sản siêu âm để chắc chắn được kết quả chính xác.
Nói đến việc qua khoa sản siêu âm, An Hạ căng thẳng đến bước chân cứng nhắc, mẹ Điếu Trạch Nghiễn lại hớn hở ra mặt, trong lòng đã sẵn sàng đón nhận tin tức lên chức bà nội.
Buổi tối An Hạ ngồi trên giường trong phòng, thẫn thờ nhìn bức ảnh chụp siêu âm trên tay, cùng tờ xác nhận đã mang thai hơn hai tuần. Cô và Điếu Trạch Nghiễn đã lên dự tính ít nhất đến hai năm nữa mới sinh con, tất cả đều tại anh phá hỏng.
Đang yên đang lành bỗng nhận được cuộc gọi của mẹ báo An Hạ đã mang thai, Điếu Trạch Nghiễn bỏ luôn công việc vội vàng mua vé máy bay lập tức trở về nước, thay vì vui vẻ đón nhận anh lại cực kỳ rối loạn.
Về đến nhà, Điếu Trạch Nghiễn chạy thẳng lên phòng, đối diện với bộ dạng vô hồn của An Hạ, anh vội đến bên cạnh, tay chân luống cuống không biết nên làm gì đầu tiên, trong tầm mắt vô tình nhìn thấy tờ phiếu xét nghiệm trên tay cô.
Sau khi tận mắt xem kết quả trên giấy, Điếu Trạch Nghiễn thở dài chán nản, đưa ra lời đề nghị: "Hay chúng ta bỏ đi?"
An Hạ kinh ngạc nhìn Điếu Trạch Nghiễn, ngàn lần không dám tin vào những gì anh vừa nói, cô thất vọng nhìn anh không chớp mắt, tâm trạng trở nên kích động bật khóc.
"Điếu Trạch Nghiễn, không ngờ anh chính là con người như vậy. Anh không muốn không cần lo, em sẽ tự sinh tự nuôi"
Thấy An Hạ khóc không ngừng, Điếu Trạch Nghiễn xót cả ruột gan, vội vã giải thích: "Ý của anh không phải như vậy, anh thế nào cũng có thể, anh chỉ sợ em không muốn"
"Em đương nhiên không muốn rồi, đều tại anh buông lời dụ dỗ, biết em không kiềm lòng được cứ lấy nhan sắc ra mê hoặc..." An Hạ càng nói càng khóc tức tưởi, chính người đàn ông trước mặt hễ thấy mặt lại lấy sắc đẹp ra lừa cô lên giường, bây giờ thì hay rồi, hạt giống anh ươm mầm cuối cùng cũng nảy chồi.
Nói đến Điếu Trạch Nghiễn không ngăn được buồn cười, vô tội thanh minh: "Đều do em yếu lòng sao lại trách anh?"
"Em... em..." An Hạ ngừng khóc, nghiêm túc suy nghĩ nguyên do