Câu chuyện nhỏ số 4:
Lúc An Hạ sinh Điếu Trạch Quân, Điếu Trạch Nghiễn bám dính bên ngoài cửa phòng sinh, đi đi lại lại suốt mấy tiếng đồng hồ, trong lòng luôn tự trách đều do bản thân không tốt mới phải để cô mang nặng đẻ đau.
Tuy miệng luôn ghét bỏ nhưng Điếu Trạch Nghiễn vẫn tự tay chăm lo cho con, từ thay tã đến tắm rửa đều do anh tự làm lấy.
Thời gian đầu Điếu Trạch Nghiễn vụng về không biết bế em bé thế nào cho đúng, dù trước đó đã học qua. Vậy mà khi Điếu Trạch Quân biết bò, Điếu Trạch Nghiễn lại thản nhiên một tay xách cổ áo con lên như xách túi hàng.
Đến lượt Điếu Ngọc Khuê, Điếu Trạch Nghiễn đã có kinh nghiệm nhờ lấy Điếu Trạch Quân làm thí nghiệm trước đó, thêm việc thiên vị mà con gái lại được nâng niu như châu báu.
Lúc Điếu Trạch Quân đến bệnh viện thăm em gái mới sinh, cậu nhóc với gương mặt ngây ngô tinh nghịch ngắm em đang ngủ rất lâu, bỗng nhiên xoay qua hỏi An Hạ: "Mẹ, sao em lại giống bố như vậy?"
An Hạ còn chưa biết con gái giống Điếu Trạch Nghiễn ở điểm nào thì con trai đã nhận ra, cô dịu dàng hỏi: "Em giống bố ở điểm nào?"
Điếu Trạch Quân rành mạch đáp: "Mặt bố lúc nào cũng nhăn, em gái cũng vậy"
Điếu Trạch Nghiễn ngồi cạnh An Hạ trên giường, nghe thấy liền hất mặt nhắc nhở: "Buổi tối con tránh xa mẹ ra bố sẽ hết nhăn"
Nghe vậy Điếu Trạch Quân không vui bĩu môi, thành thật đáp: "Không được, tối con không ngủ chung bố lại đánh mẹ chát chát"
An Hạ xấu hổ dùng tay che mặt cúi thấp đầu, Điếu Trạch Nghiễn cười như không, hoàn toàn bất lực trước đứa con mình tạo ra.
Câu chuyện nhỏ số 5:
Kể từ khi chính thức ra ngoài làm việc, tiền lương của Điếu Trạch Nghiễn theo đúng ngày sẽ vào tay An Hạ, anh luôn ngẩng cao đầu tự tin vỗ ngực tuyệt đối không giống những người chồng khác giấu quỹ đen.
Một hôm Điếu Trạch Quân bắt gặp Điếu Trạch Nghiễn đang lén lút moi tiền từ kẹt tủ quần áo trong phòng ra, cậu nhóc lon ton chạy đến công khai nhìn trộm bố giấu tiền.
Điếu Trạch Nghiễn đang hí hoáy chắt góp từng đồng, bỗng bị Điếu Trạch Quân từ đâu chạy đến đặt bàn tay bé xíu lên vai anh, ánh mắt nhìn vào cuộn tiền nhỏ trong tay anh. Anh ngơ người nhìn con trai, qua vài giây cậu nhóc bỗng cười hì hì với vẻ mặt đáng yêu lấy lòng.
"Bố, con muốn mua xe hơi"
"Hết tiền rồi" Điếu Trạch Nghiễn thẳng thừng dập tắt suy nghĩ cháy bỏng của con trai.
"Bố có" Điếu Trạch Quân chỉ tay vào cuộn tiền trong tay Điếu Trạch Nghiễn.
"Cái này để mua cho em"
"Mẹ nói bố không được mua cho em gái nữa, bởi vì... bởi vì mẹ không cho" Điếu Trạch Quân đang thao thao bất tuyệt bỗng quên mất vế sau.
"Mẹ không cho nên bố mới lén mua"
"Em có rồi, bố mua cho con đi" Điếu Trạch Quân nhăn nhó mè nheo.
"Không!" Điếu Trạch Nghiễn dứt khoát từ chối.
Điếu Trạch Quân không khóc lóc ăn vạ như lúc trước, mặt mày tươi tỉnh rời khỏi phòng trong sự ngạc nhiên của Điếu Trạch Nghiễn. Vừa ra khỏi phòng, cậu nhóc bỗng gọi lớn: "Mẹ ơi, bố lén giấu tiền!"
Trong phòng, trán Điếu Trạch Nghiễn nổi vạch đen, nếu đứa con này không phải được An Hạ đẻ ra thì anh đã vứt nó ra đường từ sớm.
Sau khi Điếu Trạch Quân báo cáo, chưa đến hai phút sau An Hạ đã trở về phòng tịch thu quỹ đen của Điếu Trạch Nghiễn trong vòng một nốt nhạc, không cần hỏi đến lý do cô cũng biết được tại sao anh lén lút giấu tiền riêng, tất cả đều chỉ để mua đồ lấy lòng tình nhân kiếp trước của anh.
"Em đã nói là không được mua đồ chơi nữa, con bé còn chưa đầy tháng, đồ chơi anh mua sắp chất đầy phòng rồi" An Hạ nghiêm túc giải thích.
Điếu Trạch Nghiễn bày ra dáng vẻ ủy khuất như bị bắt tội oan: "Anh không muốn con bé bị thiệt thòi"
Nghe thấy thế, Điếu Trạch Quân vội chạy đến lay tay An Hạ, gấp gáp nói: "Mẹ ơi, con bị thiệt thòi, con muốn có xe hơi"
An Hạ ngồi chổm xuống đối diện Điếu Trạch Quân, cười ngọt ngào dạy dỗ: "Đồ chơi trong nhà đã nhiều lắm rồi, nếu mua thêm sẽ rất phí phạm, chẳng