Trước cổng nhà Điếu Trạch Nghiễn đổ một chiếc xe hơi màu đen, nhìn sơ qua anh cũng biết là ai đến, khóe môi anh cong nhẹ mang theo sự ẩn ý sâu xa.
Ngay trong phòng khách có hai vị khách trung niên, một ông một bà, đứng cạnh họ là Joie. Vừa thấy Điếu Trạch Nghiễn trở về, Joie vội chạy đến ôm cánh tay anh sướt mướt: "Trạch Nghiễn"
Người đàn ông bỗng đứng bật dậy, lớn giọng hùng hổ: "Trạch Nghiễn, cậu có biết con gái tôi có người cưới nó, chăm sóc cho nó cuộc đời còn lại, cậu đưa nó về đây, tương lai của nó cậu sẽ lo sao?"
Thấy Điếu Trạch Nghiễn không trả lời, Joie lay tay anh, thái độ gấp gáp: "Trạch Nghiễn, chẳng phải trước đây em nói rất thích chị sao, chả lẽ em không muốn cùng chị đi cùng con đường sau này?"
"Nói tóm lại một câu, cậu có lấy con gái tôi hay không? Nếu cưới, chúng tôi sẽ đợi cậu tốt nghiệp, còn không tôi sẽ đưa nó về ngay lập tức" Bố Joie cứng rắn lên tiếng, như muốn ép Điếu Trạch Nghiễn phải quyết định chắc chắn một lời ngay lập tức.
Biểu cảm Điếu Trạch Nghiễn rất rõ ràng, anh vốn không còn tình cảm với Joie, thà cô ta lẫn An Hạ đều không có được Điếu Trạch Nghiễn còn hơn giương mắt lên nhìn An Hạ và anh thành đôi, nghĩ vậy Joie vội vã lên tiếng trước: "Trạch Nghiễn, lúc đó em nói thích chị, em gặp cô gái khác liền quay lưng với chị, rồi nếu sau này em lại gặp một cô gái khác nữa thì sao?"
Lời Joie nói quả không sai, Điếu Trạch Nghiễn đào hoa như vậy, lại dây dưa không dứt với người anh từng thích, hôm nay anh có thể nói thích An Hạ nhưng biết đâu ngày mai anh gặp một người khác, An Hạ lại vô tình trở thành một Joie thứ hai.
An Hạ gỡ tay Điếu Trạch Nghiễn đang nắm lấy tay mình, lặng lẽ đi vòng ra sau lưng mọi người lên lầu. Dù sao chuyện này cũng là chuyện riêng của Điếu Trạch Nghiễn, cô không nên tham gia vào thì tốt hơn.
Ngay khi An Hạ đi khỏi, Điếu Trạch Nghiễn hất tay khỏi tay Joie trong sự ngỡ ngàng của cô ta. Anh thong thả ngồi xuống ghế, thái độ vô cùng bình thản.
"Chị quên rồi phải không? Để tôi nhắc cho chị nhớ, tôi đã từng nói thích chị, chị cười bảo tình cảm của tôi chỉ là tình cảm trẻ con. Tôi nói chị đợi tôi một thời gian nữa, tôi vẫn thích chị cho đến khi chị thích tôi. Rồi thì sao? Chính miệng chị bảo tôi từ bỏ tình cảm vô nghĩa đó đi, chị chỉ xem tôi là em trai, vậy hiện tại chị hối hận? Muốn phá tình cảm của tôi?"
"Trạch Nghiễn" Joie hết đường chối cãi, dùng nước mắt để làm mềm lòng Điếu Trạch Nghiễn.
"Chị còn nhớ lần chị đến tìm gặp lại tôi không? Tôi đã nói tôi giúp chị với tư cách một người em trai, tôi đã thích người khác" Điếu Trạch Nghiễn chậm rãi quay qua nhìn bố mẹ Joie: "Tôi đã nói rất rõ, còn vấn đề gì không?"
Bố mẹ Joie nhục nhã cúi mặt, đứa con gái họ tự hào lại trở thành loại người đê hèn, họ xấu hổ cúi đầu đi thẳng một mạch ra về, ra ngoài cho người vào lôi Joie theo.
Từ lúc bố mẹ Joie đến, hành lý đã được thím Vũ đóng sẵn, một lúc tiễn đi hết.
"Hôm nay mới nghe được mấy lời hay đấy" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn tươi cười hài lòng.
Điếu Trạch Nghiễn không đáp lại, đứng dậy đi lên lầu tìm An Hạ. Anh không gõ của