Buổi chiều gần tan học trong người An Hạ cảm thấy có gì đó không đúng, lẽ ra vẫn còn mấy ngày nữa mới đến, cô căng thẳng ngồi đơ ra như một khúc gỗ, không có bạn thân nào là nữ ở đây, muốn cầu cứu cũng khó.
Đến nước này, ngoài Điếu Trạch Nghiễn ra cô không thể nhờ ai khác, nhưng dù sao anh cũng là con trai, cô không thể nói với anh vấn đề này được.
Điếu Trạch Nghiễn nhìn gương mặt khó xử của An Hạ thỉnh thoảng lén liếc mình, anh áp người tới hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Được Điếu Trạch Nghiễn mở lời trước, An Hạ định nói ra nhưng vẫn lắc đầu, nghĩ thế nào cũng không thể mở miệng ra được.
Mỗi giây trôi qua với An Hạ đều vô cùng khó khăn, cô lo lắng cắn chặt môi dưới, llén liếc nhìn Điếu Trạch Nghiễn, anh cũng liếc nhìn cô.
"Cậu bị gì vậy?" Điếu Trạch Nghiễn kiên nhẫn nhỏ giọng.
An Hạ chớp mắt, ngực phập phồng căng thẳng, thì thầm nhỏ: "Bà dì tôi đến"
"Bà dì?" Điếu Trạch Nghiễn ngạc nhiên: "Cậu còn bà con sao?"
An Hạ bất lực đập đầu xuống bàn, Điếu Trạch Nghiễn bình thường thông minh lúc cần lại ngốc đến không ngờ được.
"Sao bà ấy lại đến?" Điếu Trạch Nghiễn kéo tay cô hỏi cho bằng được.
"Không có gì, cậu đừng để ý" An Hạ ngồi thẳng người lên, buồn không muốn giải thích.
An Hạ không chịu nói, Điếu Trạch Nghiễn đứng lên ra ngoài ngay giữa tiết học, đứng ở trước cửa lớp gọi điện thoại, biểu cảm phức tạp, nghe xong điện thoại liền bỏ đi mất.
Dõi theo Điếu Trạch Nghiễn từ lúc anh ra khỏi lớp, An Hạ bất an không biết anh sẽ làm gì.
Năm phút sau, điện thoại An Hạ rung lên, tin nhắn từ Điếu Trạch Nghiễn: "*Ra ngoài đây*"
An Hạ nghi hoặc, khom người trốn ra khỏi lớp đi tìm Điếu Trạch Nghiễn. Anh đứng gần nhà vệ sinh, thấy An Hạ đến liền đưa cô một bọc đen, biểu cảm anh trông khá khẩn trương. An Hạ mỉm cười, cảm động tột cùng, lấy bọc đen từ tay Điếu Trạch Nghiễn vào nhà vệ sinh.
Lúc An Hạ ra ngoài, Điếu Trạch Nghiễn vẫn còn đứng đợi, tâm tình anh không vui: "Đến tháng thì nói đến tháng, nói bà dì đến, tôi còn tưởng cậu định theo bà ấy nữa"
An Hạ bật cười, hóa ra những người thông minh không có nghĩa họ lúc nào cũng vậy, có những thứ họ không thể hiểu được.
Trên đường trở về lớp, An Hạ hoài nghi hỏi: "Lúc nãy, cậu nói chuyện điện thoại với ai vậy?"
"Mẹ tôi, tôi hỏi bà ấy cậu còn bà con hay sao lại đến tìm cậu, bà ấy mắng tôi ngu, bảo tôi mau đi mua đồ cho cậu"
Ngay cả mẹ Điếu Trạch Nghiễn cũng nghĩ hệt như An Hạ.
Khi cả hai vào lớp, mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ, Từ Tuấn Hạo cười cười, chỉ tay vào điện thoại trên tay.
Về chổ, Điếu Trạch Nghiễn mở điện thoại lên xem, trên diễn đàn trường có người đăng ảnh Điếu Trạch Nghiễn đi mua băng vệ sinh trong cửa hàng tiện lợi, anh không hề che mặt hay ngại, còn bình thản