Buổi tối trên bàn ăn, mẹ Điếu Trạch Nghiễn nhìn An Hạ và con trai rồi cười tủm tỉm suốt buổi, nghĩ tới việc con trai bà lần đầu quan tâm tới những chuyện của con gái, bà lại phấn kích mất bình tĩnh.
Kết thúc bữa tối, Điếu Trạch Nghiễn đóng quân trong phòng của An Hạ với lý do "Cậu cần gì tôi sẽ làm giúp".
An Hạ ngồi ở bàn học, lén liếc nhìn Điếu Trạch Nghiễn thư thả ngồi trên giường cô cầm máy chơi game. Cô thở dài lo lắng, có lẽ sau này cô không dám để anh biết cô tới tháng.
Trong lúc mải mê làm bài, một ly nước trà xanh còn bốc khói đặt trên bàn, An Hạ quay qua nhìn thì Điếu Trạch Nghiễn đã đến ngồi xuống giường, mắt không rời máy game. Cô mỉm cười, nâng cốc trà nhấp một ngụm, mùi thơm lan tỏa khắp phòng, uống vào bụng liền cảm thấy dễ chịu.
Ngồi thêm một lúc, Điếu Trạch Nghiễn bỗng đứng bên cạnh, chống tay lên bàn nhìn An Hạ chằm chằm. An Hạ bị nhìn đến sượng người, mắt không dám nhìn thẳng vào anh, bối rối hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì" Điếu Trạch Nghiễn chỉ muốn nhìn cô một chút, nhìn xong anh về lại giường nằm xuống tiếp tục chơi game.
An Hạ ngơ ngác dõi theo hành vi kỳ lạ của Điếu Trạch Nghiễn, trong lòng bị dọa đến tim đập thình thịch.
Gần chín giờ, mẹ Điếu Trạch Nghiễn lên tìm anh và An Hạ xuống nhà xem phim bà mới mua, vừa đúng lúc cô học bài xong.
Cửa nhà đã đóng, đèn tắt tối om, điều hòa được hạ thấp, chỉ còn ánh sáng lập lòe của tivi.
Mặc dù đã qua Halloween từ lâu nhưng mẹ Điếu Trạch Nghiễn vẫn mua phim ma về xem. An Hạ khẽ rùng mình vì lạnh đến góc ghế quen thuộc ngồi xuống.
Điếu Trạch Nghiễn đến ngồi sát An Hạ, anh hất chiếc chăn mỏng vừa mang ra đắp lên cho cả hai.
Qua một lúc, trên màn hình hiện lên cảnh vô cùng kinh dị, An Hạ chưa kịp sợ thì đã ngơ ngác vì Điếu Trạch Nghiễn ôm lấy cô hét lên. Hành động của Điếu Trạch Nghiễn khiến An Hạ bật cười, cô nửa tin nửa ngờ: "Cậu sợ thật sao?"
Điếu Trạch Nghiễn nhìn An Hạ, mày anh cau lại: "Cậu không sợ à?"
Lúc này An Hạ chỉ cảm thấy buồn cười, trước đây từng đến rạp xem phim anh đâu có biểu hiện thế này, cũng có thể bên ngoài sợ mất mặt nên anh đã không phản ứng.
Bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vũ lén lút đưa mắt nhìn anh và An Hạ, lặng lẽ nở nụ cười kỳ quái.
Xem được hai phần ba bộ phim, vai An Hạ nặng trĩu, quay đầu nhìn thì phát hiện Điếu Trạch Nghiễn đã ngủ quên trên vai cô, cảm giác ngắm anh lúc ngủ rất bình yên.
Ngay cả khi ngủ như vậy, tay Điếu Trạch Nghiễn đan với tay An Hạ chưa từng nới lỏng dưới lớp chăn .
An Hạ cảm thấy rất kỳ lạ, cô không xinh đẹp, không thông minh, cũng không cao thượng như những cô gái xung quanh Điếu Trạch Nghiễn, nhưng tại sao anh lại thích cô?
Đang mải mê nghỉ ngợi, Điếu Trạch Nghiễn bỗng cựa người, anh nhích đầu sát vào cổ An Hạ khiến cô giật mình cả người đông cứng sợ làm anh thức giấc.
Kết thúc bộ phim, An Hạ đánh thức Điếu Trạch Nghiễn lên phòng ngủ. Anh mở mắt, ngước đầu liền mặt kề mặt với An Hạ.
Trong khoảng cách cực kỳ gần, An Hạ còn cảm nhận được hơi thở