Đơn điền nguyện vọng trường đại học của An Hạ bị Điếu Trạch Nghiễn cướp mất, anh tự ghi theo ý của anh rồi nộp luôn cho giáo viên, không cho cô có cơ hội tìm cách rời khỏi anh lần nào nữa.
Về chuyện vòng tay, Điếu Trạch Nghiễn cũng tháo vòng anh ra cất chung với vòng của An Hạ, anh còn nói sẽ đặt còng tay mới thay vì vòng tay mới.
Những ngày học cuối cùng của lớp Mười một cũng kết thúc trong bình yên đón chào mùa hè bắt đầu, cũng là mùa An Hạ được sinh ra.
Tiếng chuông tan trường ngày cuối vang lên, cả trường trở nên náo nhiệt, người người chạy ào ào ra khỏi lớp. Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ ra khỏi lớp sau cùng, mới đó mà hành lang đã vắng tanh người.
Đi đến giữa sân trường, một tiếng hét từ loa trường phát lên tiếng kích động "Điếu thiếu đến, tấn công!!!"
An Hạ ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Điếu Trạch Nghiễn đã xoay người ôm lấy cô. Tiếng bước chân rần rần, An Hạ cảm nhận lưng mình bị chọi bóng nước vào. Cô ngẩng đầu nhìn Điếu Trạch Nghiễn, ánh mắt anh sáng rỡ, nụ cười tươi rói nhìn xung quanh, trên tóc mái anh có nước nhiễu giọt xuống, bột màu tung lên phía sau lưng anh, sặc sỡ đến đâu cũng không thể làm lu mờ gương mặt đẹp đẽ đó.
"Đến đây!" Từ Tuấn Hạo từ xa đẩy cả xe bóng lại, từ đầu đến chân đều đã bị dính đầy bột màu.
"Lên!!!"
Nghe lệnh Điếu Trạch Nghiễn, Từ Tuấn Hạo và những người bạn nam của anh cầm bóng ném trả. Trong sân trường, có khoảng năm mươi người, liên tục ném màu và nước vào nhau.
Không gian tràn ngập màu sắc, Điếu Trạch Nghiễn tấn công vẫn không quên bảo vệ An Hạ trong vòng tay. Điều này khiến An Hạ chợt nhớ đến những ngày đầu đến trường, khi cô bị ném bột không một ai xót thương, ngay cả Điếu Trạch Nghiễn cũng từng làm lơ cô.
Trước đây là một mình, bây giờ có Điếu Trạch Nghiễn, hóa ra thanh xuân cô cũng đẹp như bao người. Ngay cả nước mắt của giây phút này và trước kia cũng xuất phát từ hai lý do khác nhau... Quá khứ đau khổ, hiện tại hạnh phúc.
Chơi đến mệt lữ người, hết sạch cả bóng mọi người mới chịu dừng lại, Điếu Trạch Nghiễn cúi đầu nhìn An Hạ đang yên lặng áp tai lên ngực mình, anh khẽ mỉm cười, ngón tay anh lướt nhẹ trong mái tóc cô, cảm nhận hơi ấm nồng nàn.
Hành động của Điếu Trạch Nghiễn khiến An Hạ giật mình thoát khỏi suy nghĩ, cô ngước nhìn anh, bất giác lùi một bước. Đối diện với biểu cảm hụt hẫng của Điếu Trạch Nghiễn, bàn tay anh cứng đờ vẫn còn đan ở giữa tóc cô. An Hạ trầm lặng nhìn anh, thời gian như dừng lại, mọi thứ trở nên bất động.
An Hạ gỡ tay Điếu Trạch Nghiễn khỏi tóc mình, nắm giữ tay anh, mong chờ hỏi: "Trạch Nghiễn, nếu như mẹ tôi không xuất hiện, tôi không cầu xin cậu, cậu không giúp đỡ tôi, cậu sẽ không thích tôi