Có lẽ không ai ngờ được Điếu thiếu bình thường vô tư vô nghĩ, từ lúc An Hạ xuất hiện liền thay đổi, trong lòng lúc nào cũng bận tâm đến cô.
An Hạ cũng sẽ không ngờ đến, câu nói vô thức của cô lại khiến Điếu Trạch Nghiễn mất ngủ cả đêm. Anh nằm trên giường ngắm quả bóng rổ thủy tinh cô tặng, cười một mình như một tên ngốc.
Kỳ nghỉ hè bắt đầu, An Hạ quyết tâm phấn đấu bản thân trở nên tốt hơn, mỗi ngày đều phải vui vẻ, sống thật hạnh phúc.
Điếu Trạch Nghiễn thức đêm, sáng dậy muộn, theo thói quen xuống bếp tìm An Hạ đầu tiên. Anh đi từ cửa bếp đến gần, cô đang chăm chú nghe mẹ anh dạy nấu ăn.
Ngay khi anh sát bên cạnh, An Hạ vẫn không hay biết Điếu Trạch Nghiễn ở cạnh, thấy mẹ anh liếc mắt nhìn kế bên cô, An Hạ mới quay đầu lại. Mới sáng ra Điếu Trạch Nghiễn đã nhìn An Hạ cười ngọt ngào khiến cô bối rối vội quay mặt đi.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn tủm tỉm cười, bà dám chắc Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ đã bước vào giai đoạn đầu của quá trình yêu đương. Sau khi chỉ An Hạ cách nấu xong, mẹ Điếu Trạch Nghiễn đến bàn ăn ngồi, tay lặt lau, mắt và tai đặt ở chổ Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ.
"Có cần tôi giúp gì không?"
Giọng nói Điếu Trạch Nghiễn bỗng dịu dàng đến kỳ lạ, An Hạ cứng nhắc lắc đầu từ chối.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn lén cười, cố tình đề nghị: "Trạch Nghiễn, giúp mẹ một tay đi"
"Mẹ tự làm đi" Điếu Trạch Nghiễn tỏ thái độ khác hẳn, không cần suy nghĩ đã lập tức cự tuyệt.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn không biết khóc hay cười, mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, đẻ ra nuôi lớn rồi lại đối xử với mình như vậy. Bà cam chịu nhưng lại vui khi thấy con mình gặp được một cô gái tốt, bà đặt trăm phần trăm An Hạ sẽ trở thành con dâu bà.
Đang ăn sáng, thấy An Hạ cầm dao to chuẩn bị chặt gà, Điếu Trạch Nghiễn muốn ghi điểm liền bỏ ăn bữa ăn chạy đến giành lấy đòi làm thay cô, kết quả bị cô phũ phàng đuổi đi chổ khác. Anh đành về bàn ăn sáng, đối diện với nụ cười mỉa mai của mẹ.
An Hạ chặt gà dứt khoát, mỗi lần ra tay đều "Pặc" một tiếng, miếng gà đứt làm đôi.
Điếu Trạch Nghiễn bắt đầu nghi ngờ về vẻ yếu đuối bên ngoài của An Hạ, tưởng tượng cảnh anh theo cô về quê sống, nói không chừng có ngày anh bị chặt như chặt gà. Nghĩ đến, Điếu Trạch Nghiễn lắc đầu, tự trấn an bản thân rằng An Hạ là một cô gái dịu mềm.
Trưa ăn món cà ri An Hạ nấu, Điếu Trạch Nghiễn chưa ăn đã khen ngon, mới cắn một miếng đã khen cô nấu như đầu bếp năm sao, anh ăn hết